Chương 22: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( Xong TG Thứ Nhất )

Minh Khánh Uyển Cổ gia, Cổ mẫu nhìn tin tức nữ quan Nguyên Xuân bị trục xuất ra khỏi cung, lập tức liền biết mọi chuyện xong thật rồi, qua nhiều năm mưu đồ như vậy bây tất cả đều đã xong, nhà lão nhị nhà triệt để đã bị phế, thế hệ này của bọn họ không còn trông cậy vào được nữa rồi.

Trong lúc nhất thời cảm xúc không kìm được, đưa tay ôm mặt, khóc lớn.

Mọi người trong nhà cũng không dám khuyên bà.

Khóc hồi đâu, Lại ma ma đột nhiên đi vào, mặt sắc xoắn xuýt rất khó coi, lúc này mặc dù nhìn thấy Cổ mẫu đang ôm mặt khóc thút thít, nhưng vẫn phải đi lên phía trước, khổ sở nói:

“Lão phu nhân, cô gia gia phái hạ nhân tới báo báo cho ngài, nói...... Tiểu thư tội nàng đã định rồi, nàng bây giờ cũng đã được đưa đi !”

“A! Con của ta......”

Cổ mẫu lập tức kêu lên một tiếng bi thương, trực tiếp khóc ngất đi, làm mọi người có mặt ở đó nhất thời đại loạn.

Rõ ràng, Cổ mẫu vừa mới bi thương cho nhiều năm xắp xếp của mình tan thành mây khói sau đó lại hay tin con trai mình bị biếm thành thường dân sau này cũng chỉ có thể làm thường dân đến hết đời, đang tuyệt vọng cho tương lai sau này của mình, và của Cố gia, lại biết tin Vương thị đã bị kết tội đi thụ án, luân phiên nhiều đả kích, bất tỉnh đi cũng là chuyện rất bình thường.

Lúc này Gỉa Xá nghe được hạ nhân tới bẩm báo nói Cổ mẫu nghe được nhiều tin tức luân phiên đã không chịu nổi mà bất tỉnh, nghe xong hắn cũng không ngẩng đầu lên nói:

“Nếu lão thái thái bị xúc động mà bất tỉnh, vậy liền nhanh đi thỉnh đại phu tới đi a.

Tới tìm ta thì có ích lợi gì?”

“Lão gia, thái y cũng đã mời rồi, ngài có muốn hay không đi qua xem, Giả chính nhị lão gia.”

Lâm quản gia tiếp tục nói.

“Ta cũng tính toán đi tới xem một chuyến a!”

Giả Xá nghĩ, mặc dù bây giờ đã không còn nể mặt mũi của nhau, nhưng mà hiếu thuận mặt ngoài vẫn phải làm, tuy hắn không sợ mất mặt, thế nhưng là hắn còn có nhi tử nữ nhi nữa, cho nên, liền quẳng bút trong tay xuống, cước bộ vội vàng hướng về Minh Khánh Uyển mà đi.

Vừa vào cửa, liền nghe đại phu bên trong nói chuyện:

“Lão phu nhân là do bà nhất thời bi thương quá độ, tâm loạn, còn cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, sau này cũng không thể để bi thương quá mức.

Nếu lại bất tỉnh một lần nữa, chỉ sợ sẽ tụ máu bầm trong kinh mạch, dù sao cũng đã rất lớn tuổi rồi kích động quá mức sẽ không tốt, ngàn vạn lần nên tránh những chuyện như vậy lập lại một lần nữa, cũng tuyệt đối không thể vui mừng mà kích động cũng không tốt......”

“Đa tạ Trương đại phu!

Mong rằng Trương đại phu kê thêm nhiều đơn thuốc hỗ trợ điều trị!

Trương đại phu vốn là cũng nghi hoặc, Giả lão phu nhân tại sao đột nhiên bi thương bất tỉnh? Còn tưởng bà và con dâu quan hệ rất tốt, bởi vì con dâu đi thụ án cả đời, mới bi thương dẫn đến bất tỉnh, kết quả lại không ngờ tới, bà là vì nhiều chuyện đả kích cùng một lúc nên mới như vậy, thôi cũng là một người đáng thương.

Trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Không sao, không sao, vốn là chuyện lão phu nên làm, cụ thể nên kiên kỵ cái gì ta đều đã viết ở phía dưới đơn thuốc, về sau chú ý nhiều một chút, lão phu không tiếp tục quấy rầy nữa, cáo từ!”

Trương Thái y nói liền đưa mấy phương thuốc, sau đó, cầm rương thuốc của mình liền rời đi.

“Đợi chút nữa mẫu thân tỉnh, nhị đệ ngươi nên trấn an mẫu thân cho tốt, chuyện đã rồi không thể quay đầu lại, ta còn có việc cần làm, sẽ không ở nơi này lâu được.

Khi nào mẫu thân tỉnh thì cho người gọi ta!”

Giả Xá đã hết sức thất vọng đối với Cổ mẫu, lúc này tự nhiên cũng sẽ không quá mức quan tâm, quẳng xuống một câu nói như vậy, liền vung tay áo rời đi.

Trước kia có một số việc hắn xem không quá rõ ràng, thế nhưng sau khi chết sau một lần, rất nhiều chuyện hắn cũng đã nhìn rõ ràng, hắn biết Cổ gia này đang xuống dốc, xảy ra chuyện như vậy hắn bây giờ cũng rất mệt mỏi, nhưng cũng không thể chùn bước mà phải tiếp tục bước tiếp thôi, hắn còn phải phấn đấu xây dựng lại Cổ gia một lần nữa.

......

Không nói tới chuyện nhà Giả Xá đang phát triển như thế nào, thời gian giần đây cuộc sống của Kiều Mộc trải qua đích xác cũng thật là không tệ, muốn cái gì thì có cái đó, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, cô ăn được ngủ được thoải mái vô cùng, Hoàng Thượng Hoàng Hậu thỉnh thoảng sẽ qua chỗ cô thỉnh an trò chuyện tặng quà lấy lòng cô, Thái Tử cũng ngẫu nhiên tới thỉnh an mang chút đồ chơi mới lạ cho cô xem.

Thời gian này, quả thật rất thoải mái.

Còn nhiệm vụ Triệu gia bên kia cô cũng không cần lo lắng mấy, cho nên, Kiều Mộc đã sớm quên lúc cô mới tới đã không vui như thế nào, bây giờ sống thoải mái như thế này thì đúng là đi dưỡng lão chứ gì nữa? Đến nỗi tuy tuổi tác có tương đối lớn, thì cũng chỉ có lớn tuổi thôi, cũng không cần phải tự mình đi kiếm tiền, còn có nhiều người hầu hạ như vậy!

Tâm tình tốt, đồ ăn nước uống cái gì cũng tinh tế, mỗi tháng còn có ngự y đến bắt mạch, thảo dược đương nhiên cũng không thiếu, tuổi thọ tự nhiên cũng sẽ tăng lên, Kiều Mộc cô từ bảy mươi tám tuổi sống đến tám mươi tám tuổi, lại từ tám mươi tám tuổi sống đến chín mươi tám tuổi, cứ thế sống đến khi Thái Thượng Hoàng chết, lại sống đến khi Hoàng Đế đương nhiệm cũng chết.

Đợi đến khi cháu cố của cô đăng cơ, hơn còn sinh cho cô không ít huyền tôn, Kiều Mộc lại còn có thể mỗi ngày ăn ba bữa, ngẫu nhiên còn có thể ăn chút băng, quả thực là người là sống ở hoàng cung lâu nhất từ cổ chí kim, thế nhưng mà, quan viên lễ bộ có chút sầu a, đến nỗi muốn sầu chết, Thái Hoàng Thái Hậu là xưng hô lâu đời nhất từ xưa đến nay rồi, không biết phải xưng hô với cô như thế nào nữa, từ xưa đến nay cũng không có Hoàng Thượng nào sau khi lên ngôi, mà bà cố vẫn còn sống, cho nên để chọn ra được tôn xưng của Thái Hoàng Thái Hậu, quan viên lễ bộ đều sầu đến trọc cả đầu.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể thêm hai chữ Thái Thượng vào trước mặt danh xưng Thái Hoàng Thái Hậu, xưng là Thái Thượng Thái Hoàng Thái Hậu, đợi đến khi Kiều Mộc được một trăm hai mươi tám tuổi, Kiều Mộc mới qua đời, cô từ Thái Thượng Thái Hoàng Thái Hậu biến thành chí thượng Thái Hoàng Thái Hậu . ( u là trùi sống dai dữ dậy )

Thời điểm cô qua đời, cả nước quốc tang, tiếng thở dài tiếc nuối cho cô ở khắp nơi.

Mặc dù cô không có cống hiến bao nhiêu, thế nhưng chỉ bằng việc cô sống lâu như vậy, cũng đã đủ để mọi người kính ngưỡng, còn được ghi vào sử sách .

Thụy hào đãi nhân tuyên thành hiến cung ý chí đức thuần huy dực cao tổ trường sinh thánh hoàng hậu.

Hậu thế xưng là trường sinh hoàng hậu!