Chương 12: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 12 )

Nhưng đi được nửa đường, Giả Xá mới sực nhớ ra, chìa khóa công khố nhà hắn hình như đều ở trong tay người con dâu thứ hai, vợ của lão nhị rồi.

Suy nghĩ đến việc mẫu thân hắn cùng con dâu thứ hai tính tình không được tốt, nên Giả Xá cũng không có suy nghĩ muốn mượn chìa khoá của bọn họ để làm gì, mà muốn lên kế hoạch làm nhanh xong sớm mà thôi.

Cho nên, hắn lập tức xoay người, gọi thêm nô bộc mang theo các loại dụng cụ như búa chùy, nhanh chân đi đến chỗ công khố bên kia, trói mấy người trông coi công khố lại hết, sau đó liền gọi nô bộc lấy búa đập cửa, cửa vỡ liền đi vào lấy bạc và đồ vật có giá trị ra. ( giống đi cướp ghê )

Giả Xá hắn cũng không biết nhà mình rốt cuộc là thiếu Quốc khố bao nhiêu bạc, nhưng chắc chắc cũng không ít đâu, ít nhất cũng phải mấy chục vạn lượng, công khố bên này chắc cũng không có nhiều bạc như vậy.

Cho nên, chỉ có thể đem những vật có giá trị bên trong đổi thành bạc, đem đi trả nợ, bởi vậy thời điểm dọn đồ cũng không thèm kiểm kê xem xét đồ vật gì, thấy cái nào thì lấy hết, đem công khố dọn sạch sẽ.

Nhanh chóng dọn sạch hết tất cả thứ có giá trị, mang vàng bạc ra ngoài, không chậm trễ một giây một phút nào, sau đó lại đi về phía tư kho trong phủ, muốn xoát xem còn đồ vật gì có giá trị hay không.

Giả Xá bị ký ức đời trước dọa sợ, nên bây giờ hắn cũng không nghĩ được cái gì khác, chỉ nghĩ bây giờ Chân gia đã ngã, sợ hoàng đế quay sang muốn hạ thủ với các huân húy, gia tộc khác, cho nên bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng mang tiền trả lại trước đã.

Bây giờ trả tiền sớm, nói không chừng hoàng đế phía trên còn có thể khoan dung cho nhà hắn, giảm bớt một chút tội trạng của hắn.

Nhưng Giả Xá hắn không biết, đời trước sở dĩ Đồ Minh Huy muốn chụp cả nhà hắn, đúng là có một phần là vì nhà hắn làm những chuyện quá đáng vi phạm pháp luật, còn nguyên nhân chủ yếu là do trong quốc khố không có tiền, còn bây giờ Đồ Minh Huy mới vừa lấy từ nhà tam ca hắn ba ngàn vạn lượng bạc, nên bây giờ hắn không thiếu tiền.

Nếu như không trả, cũng không sao.

Nhưng nếu được người khác trả tiền thì hắn cũng sẽ không ngại, hơn nữa tâm tình Đồ Minh Huy còn đang rất tốt bởi vì Thái Thượng Hoàng đang bị trúng gió không thể động đậy, nên Giả Xá đi một bước này cũng không tồi.

Giữa trưa, nắng chói chang.

Quan viên Hộ bộ từ xa đã thấy Giả Xá mang theo một đám nô bộc, xách một đống lớn đồ vật chạy tới, không biết là muốn làm gì.

Một số vị quan nhỏ trong đó không biết Giả Xá là ai, nhưng hộ bộ tả thị lang thì biết.

Hộ bộ tả thị lang vừa đem ba ngàn vạn lượng bạc tính toán phân chi trả lại về kho xong xui, nên tâm tình còn đang rất tốt, thấy Giả Xá mang theo một đống lớn đồ vật đi tới, liền muốn chọc Giả Xá một chút, liền cười nói.

"Cổ tướng quân lâu lắm rồi không có thấy ngài nha."

Ngài mang theo nhiều đồ vật như vậy tới đây là muốn làm gì a?

Không phải là tới trả tiền chứ?

Hay là tới để hối lộ ta?”

Năm xưa Giả xá ở trong toàn bộ huân quý thế gia địa vị cũng không thấp, nếu như không phải chọn nhầm phe, nói không chừng bây giờ đã có chức vị cao, cho nên hắn cùng những quan viên khác tuy không thể nói là quan hệ rất tốt, nhưng dù sao cũng có quen biết.

Chẳng qua, hôm nay chủ yếu tới là để trả tiền, nên không muốn đùa cợt nhiều, vội vàng nghiêm túc nói.

“Không phải, không phải, ngươi đừng nói đùa!

Ta tới là muốn trả tiền!

Ta nhớ mang máng, lúc trước, trước khi cha ta chết có nói qua nhà chúng ta còn thiếu Quốc Khố không ít tiền, mấy năm trước ta bận giữ đạo hiếu nên không có nhớ, gần đây giữ đạo hiếu vừa hết, không phải ta nên cầm bạc, đem trả lại sao!

Chỉ là ta thấy bạc nhà ta không có nhiều, cho nên ta mang theo những vật có giá trị đem tới đây, ngươi xem có thể đem những vật này quy ra thành bạc trả lại không”

“Tới trả tiền sao, chuyện này thật hiếm có đó nha!

Nửa canh giờ trước ta vừa đếm ba ngàn vạn lượng bạc xong, bây giờ ngươi lại tới trả tiền, xem ra tiền bạc đang muốn cuồn cuộn chảy vào hộ bộ của ta đây mà, người đâu mau ra đây, ra đây giúp ta khuân vác đồ vào trong!

Ngươi đợi một lát, để ta tra lại chút, xem coi nhà các ngươi còn nợ bao nhiêu!

Mà ta nói cho ngươi nghe, hôm nay ngươi đến đây trả tiền là đúng, bây giờ Hoàng Thượng còn đang vui vẻ, ta mà quay đầu đem tin tức này trình lên trên, nói không chừng bệ hạ hài lòng còn có thể mắt nhắm mắt mở cho nhà các ngươi, mất một chút tiền này thì so với chuyện đó thì có là gì đâu, ta nói đúng chứ.

Nếu đổi thành lúc bình thường, hoặc lúc Hoàng Thượng đang không vui, mấy đồ vật này đem đi quy đổi được một nữa giá gốc thì đã không tồi rồi, nhưng lần này ta sẽ tranh thủ giúp ngươi, đem mấy thứ này đi đổi, đổi được giá xác gốc thì càng tốt, ngươi yên tâm đi!”

Hôm nay ngươi cứ thoải mái!

Tâm tình Điền Trung Nghĩa hôm nay xác thực rất tốt, hơn nữa trong các huân húy con em quyền quý có gì nhiều nhất, đó chính là bạc, về sau nói không chừng còn có nhiều người đến đây trả nợ, cho nên đương nhiên hắn phải dỗ ngon ngọt bọn họ rồi.

"Chuyện này phải đa tạ Điền đại nhân!”

Giả xá vừa cảm tạ, vừa đi theo Điền Trung Nghĩa tiến vào hộ bộ, Điền Trung Nghĩa cũng thuận đường đi tìm mấy lão nhân của hộ bộ, cho bọn họ tra lại nợ cũ của Cổ Gia, xem xem Cổ gia đến cùng là thiếu của Quốc Khố bao nhiêu tiền.

Sổ sách ở Hộ bộ mặc dù có chút loạn, nhưng chỉ có chỗ tính thuế hằng năm và tính ngân khố có chút lộn xộn mà thôi, chứ phương diện ghi chép nợ vẫn là tương đối ngắn gọn, chỉ cần hơi đảo mắt một cái, liền tìm ra dễ dàng, nhanh chóng có thể tính ra nhà ai đang thiếu bao nhiêu tiền.

"Ngươi đợi một chút!

Tìm được rồi, nhà các ngươi đây rồi, Vinh quốc phủ các ngươi tổng cộng thiếu Quốc Khố 380.000 lượng bạc.

Ninh quốc phủ cách vách thiếu Quốc Khố 460.000 lượng bạc, kỳ quái thật, Ninh quốc phủ ít người hơn các ngươi sao so với các ngươi sao lại thiếu nhiều bạc như vậy!

Hôm nay ngươi mang tới bao nhiêu bạc? Đợi ta một chút, ta cho người tính toán lại một cái!”

Điền Trung Nghĩa bấm ngón tay tính toán, rất nhanh liền tính toán ra, nói.

“Chính xác là ba trăm tám chục ngàn vạn" ( 380.000 )

"Sao lại nhiều như vậy a, ta......

Ta lần này lấy ra tổng cộng chỉ có 120.000 vạn lượng bạc, 3000 vạn lượng vàng, cộng lại cũng chỉ có 150.000 vạn lượng.

Ách! ngươi chờ ta một chút, sợ rằng hôm nay đồ vật ta mang đến đây đổi ra cũng sẽ không đủ đâu, ngươi ở chỗ này giúp ta tính toán cụ thế giá cả mấy đồ vật có giá trị mà ta mang tới đây đi, còn ta phải trở về xem coi còn đồ vật gì hay không, sau đó mang tới đây!”

Giả Xá cũng không lạ lẫm gì mấy, bản thân hắn rất biết nhìn đồ, biết nhìn những loại kim thạch đồ cổ các loại kỹ nghệ có giá ra sao, cho nên đối với giá cả của các loại đồ cổ đồ quý giá thế nào hắn vô cùng rõ ràng.

Thời Điển dọn đồ, hắn có nhìn qua mấy đồ vật đó một lần, có thể tính đại khái mấy thứ đó trong đó có thể đổi ra bao nhiêu.

Tính giá gốc cộng hết lại, chỉ có thể đến 40 vạn lượng, nhưng mà, mấy đồ vật trong nhà hắn không phải là đồ mới gì, rất nhiều thứ không thể tính là đồ cổ, đều phải tính theo giá đồ cũ, cho nên giá trị liền bị giản 20%, nếu đi cầm với mấy kẻ lòng dạ hiểm độc, giảm 30% 50% cũng đều có thể!

Còn nữa, hộ bộ bên này nếu quy ra thành bạc thì nhất định sẽ có sai biệt ít nhiều, nếu nhiều hơn nữa thì thậm chí có thể giảm mất một nữa giá trị, mặc dù Điền Trung Nghĩa đã nói là cho nhà hắn quy đổi với giá giần bằng giá gốc, nhưng mà bất luận là thế nào, những vật này đem quy ra bạc thì vẫn không đủ ba trăm mấy vạn lượng bạc .

Cho nên, hắn nhất định phải trở về lấy thêm ít đồ, tư kho của mình đã không còn gì, vậy thì cũng chỉ có thể đi chỗ khác lấy một ít đồ vật có giá trị thôi.

Không được để bị tịch thu nhà!

Hay là vào từ đường lấy đồ

Dù sao cũng không có ai ở đó, lấy đi mấy thứ chắc cũng không ai biết đâu.

Tuy nhiên, Giả Xá là chỉ vì hoảng loạn nên nhất thời mới dâng lên ý nghĩ đó thôi, nếu là hắn có can đảm làm vậy, Cổ Mẫu nhất định sẽ đánh chết hắn, mấy trưởng bối trong tông tộc bên kia chỉ sợ cũng chạy tới mỗi người một đao đâm chết hắn.

“Cũng được, đồ ngươi cứ để đó, cứ yên tâm để cho ta tính!

Vậy giờ ngươi trở về lấy đồ đi, ta bên này sẽ tận lực giúp ngươi tính toán hết giá cả của mấy thứ này!”

Điền Trung Nghĩa nhìn lướt qua đồ vật Giả xá mang tới, cũng cảm thấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, cho nên lập tức phất phất tay bảo hắn mau trở về lấy thêm ít đồ tới.

Bên trong Vinh Hi Đường

Lúc Giả Xá vừa cho người đập cửa công khố, lập tức đã có người đem chuyện này báo cho Cổ mẫu, nhưng vì, lúc Cổ mẫu nhận được tin tức có hơi chậm, cho nên không thể lập tức đi cản Giả Xá lại được.

Cổ mẫu dùng quải trượng đầu rồng chất liệu tơ vàng, gỗ là gỗ nam trinh, đang không ngừng đánh trên mặt đất, tức giận lớn tiếng mắng:

“Nghiệt chướng, cái tên đó đúng là nghiệt chướng mà!!!

************

( tự nhiên bị lười ngang á mọi người )