Chương 4

Edit: Múichama

Khi Tần Tư lần đầu tiên nhìn thấy Cố Bạch Tức, không thể không thừa nhận, đây là một nam nhân rất có mị lực. Bộ dáng mỉm cười của y khiến người có hảo cảm, bất đồng với Tô Thừa kiêu ngạo, đường nét ngũ quan Cố Bạch Tức ôn hòa, cảm giác như người công tử ôn nhuận.

Bề ngoài không sai, năng lực không sai, tính cách cũng không tồi... Tần Tư có chút đáng tiếc nghĩ, nếu như không phải mục tiêu nhiệm vụ, cũng có cơ hội phát triển.

Cậu nhìn chằm chằm Cố Bạch Tức đến mức xuất thần, Tô Thừa nhìn thấy trong lòng có tiếng cảnh báo vang lớn, vội vàng nói: "Có nóng không? Anh đi mua cho em chai nước?"

Tần Tư thu hồi ánh mắt dạ một tiếng, Tô Thừa nói: "Em ở chỗ này chờ, anh lập tức trở lại."

Tô Thừa vừa rời đi, ánh mắt Tần Tư quay lại trên người Cố Bạch Tức.

Hiện tại Cố Bạch Tức đang là năm thứ hai đại học, xuất hiện ở đây hẳn là đến giúp đỡ tân sinh nhập học, dù sao cũng là hội trưởng sinh viên đại học thủ đô.

Cố Bạch Tức tựa hồ chú ý tới có người nhìn y, ngẩng đầu nhìn lại đây, mỉm cười nói:: "Có cần hỗ trợ gì không?"

Mỗi một năm đều có tân sinh viên không hiểu rõ, không biết đi đâu, không biết trình tự báo danh, Cố Bạch Tức nhìn bộ dáng hướng nội của thiếu niên thanh tú này, suy đoán là loại thứ nhất.

Tần Tư lúng túng vồ đầu, "Cái kia, thật không tiện, em ở đây chờ người."

Nguyên lai là như vậy, Cố Bạch Tức ừ một tiếng, y đang chuẩn bị cùng Tần Tư lại nói thêm chút gì nữa, Tôn Thanh Thanh cầm bình nước đi tới, "Bạch Tức!"

Cố Bạch Tức quay đầu lại, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn không nhận ra, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, y ngược lại mỉm cười nói: "Thanh Thanh, em đến rồi."

Tôn Thanh Thanh đem bình nước đưa cho y, cười híp mắt nói: "Có nóng không?"

"Khá ổn."

Tần Tư nội tâm âm thầm chậc một tiếng, xem ra trước mắt Cố Bạch Tức rất không thích Tôn Thanh Thanh, nhưng vào lúc này y cũng đã đồng ý cùng Tôn Thanh Thanh giao du.

Cậu tự hỏi, Tô Thừa mua nước quay trở về.

Nhìn thấy cậu và Cố Bạch Tức cách gần như vậy, trong lòng nôn nóng muốn chết, nhanh chân đi đến trước mặt thiếu niên, hắn mở nắp chai nước, "Tiểu Hà, nước đây."

Cố Bạch Tức hiếu kỳ nói: "Người này là..." Cảm thấy giống một người đã từng thấy ở nơi nào...

Tô Thừa nghĩ thầm mắc mớ gì đến cậu, hắn cũng không muốn để cho người khác biết quan hệ giữa hắn và thiếu niên.

Nhưng Tần Tư nhận chai nước nói, "Anh trai em."

Tô Thừa: "..."

Tôn Thanh Thanh kế bên Cố Bạch Tức nhìn thấy Tô Thừa, kinh ngạc mở to hai mắt, Tô Thừa người này thường lên trang bìa tạp chí kinh tế tài chính và thương mại trong và ngoài nước cô làm sao mà không nhận ra, huống chi bởi vì cha cô là thị trưởng thành phố Tô thường, nhân vật có tiếng ở thành phố Tô cha cô cơ hồ đều giới thiệu với cô qua.

Nhận thức được điểm này, Tôn Thanh Thanh đưa tay ra, cười nói: "Tô Thừa tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, em là Tôn Thanh Thanh."

Cố Bạch Tức cũng sửng sốt một chút, chẳng trách cảm thấy quen, bởi vì hiện tại chuẩn bị chuyện thành lập công ty, cho nên y cũng thường để ý phương diện tin tức tạp chí này, Tô Thừa người này cũng không xa lạ gì.

Hai mươi ba tuổi tiếp nhận Tô thị, trong thời gian năm năm phát triển trở thành một xí nghiệp quốc gia lớn, giá trị đến mười tỉ.

Hắn là anh trai của Tô Hà?

"Tôn Thanh Thanh?" Tô Thừa nhướn mày, "Cha là Tôn Thiếu Hoa? Thị trưởng thành phố Tô thường?"

Tôn Thanh Thanh liền vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, Tô tiên sinh."

Vào lúc này Tần Tư nhìn thấy Cố Bạch Tức trong mắt loé ra kinh ngạc, xem ra là không biết thân phận của Tôn Thanh Thanh, cũng đúng, vào lúc này Tôn Thanh Thanh có vẻ như còn không có nói cho y biết.

Tần Tư nhớ lại một chút nội dung câu chuyện, phát hiện trước khi biết đến thân phận của Tôn Thanh Thanh, thái độ của Cố Bạch Tức đối với Tôn Thanh Thanh tương đối nhạt, mà sau khi biết thân phận của Tôn Thanh Thanh, mới từ từ chuyển biến.

Chuyển biến này không phải một chút, mà là làm người khó có thể phát hiện.

Oh, có ý tứ.

Tần Tư điều ra hệ thống xem qua giá trị số mệnh của Cố Bạch Tức cùng Tôn Thanh Thanh, một cái 99, một cái 98.

Cậu đang chuẩn bị đóng lại hệ thống, nhìn thấy dữ liệu của Cố Bạch Tức trên màn hình nhảy mấy lần, biến thành 94.

Âm thanh hệ thống máy móc truyền vào tai, "Vì sai lầm bên trong dẫn đến dữ liệu lùi lại, mong kí chủ thứ lỗi."

Tần Tư: "..." Thứ lỗi cái đầu mi! Rác rưởi! Phế vật! So với hãm còn hãm hơn! Cút!

Hết thảy cảm xúc kém của cậu đều bị hệ thống rác rưởi khơi dậy, vào lúc này Tô Thừa kéo tay cậu, "Tôi cùng em trai tôi đi báo danh trước, hai người cứ tự nhiên."

Tôn Thanh Thanh đưa tay ra có chút lúng túng, cô ồ một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Hà mang theo nghi hoặc.

Không phải nói Tô Thừa đối với em trai này không có cảm giác tồn tại gì hay sao? Có thể là vừa nãy xem ra cũng không giống như thế này...

Tần Tư một bụng lửa giận bị Tô Thừa dắt tay dập tắt, cậu tiếp tục ngoan ngoãn hướng nội, theo Tô Thừa rời khỏi.

Tôn Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Cố Bạch Tức, "Thật kỳ lạ, người như hắn cũng sẽ như một người bình thường mang em trai đến báo danh..."

Cố Bạch Tức ôn hòa nói: "Khả năng này coi như là bệnh chung của người có tiền đi, yêu thích cuộc sống của người bình thường."

Tôn Thanh Thanh ừ một tiếng, Cố Bạch Tức đem nước đưa cho nàng, "Uống một ngụm đi, thời tiết hơi nóng, sau đó theo anh đi hỗ trợ đàn em."

Tôn Thanh Thanh vui vẻ gật gật đầu, tiếp nhận nước ngửa đầu uống một ngụm, Cố Bạch Tức nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Tần Tư rời đi.

Yết hầu giật giật...

...

Tổng công ty chuyển tới thủ đô nên Tô Thừa bắt đầu bận rộn, rất nhiều lúc Tần Tư về nhà, Tô Thừa không có ở nhà.

Tần Tư nghĩ: Này có điểm không công bằng nha, tên Tô Thừa biếи ŧɦái này ở nhà lắp nhiều camera giám sát nối đến máy vi tính của hắn, ở nơi nào đều có thể nhìn thấy mình, chính mình tìm hắn còn phải thông qua một cú điện thoại.

Cậu móc điện thoại di động ra gọi cho Tô Thừa, bên kia Lâm Đạt đang ôm văn kiện vào phòng, liền nghe thấy trong phòng làm việc vang lên chuông điện thoại.

"Meo ~ anh ơi, nhận điện thoại của em đi... meo ~ bé mèo em đừng kêu... Meo~ bé mèo!"

Lâm Đạt tưởng là mình đi nhầm phòng, cô trơ mắt nhìn Tô tổng bình tĩnh để cây viết trong tay xuống, cầm lên điện thoại, tốc độ tay, cực kỳ vững vàng.

"Tiểu Hà?" Thanh âm của Tô tổng ôn nhu như gió xuân.

"Em muốn đi qua đây đúng không?"

"Anh kêu người đón em."

"Ừ, tạm biệt."

Lâm Đạt nhìn Tô tổng cúp điện thoại, sau đó nhàn nhạt nói với mình: "Lâm Đạt, cô giúp tôi đón Tiểu Hà một chút, em ấy hiện tại đang ở nhà, bên tôi còn công việc, không thể phân thân."

Lâm Đạt: "..."

"Vâng, tôi biết rồi, Tô tổng."

Lâm Đạt lái xe đi đến khu biệt thự gần trường đại học, đón Tần Tư.

Một thiếu niên Trung Quốc rất thanh tú tinh xảo, thoạt nhìn rất khiến người yêu thích cùng trìu mến. —— vẻ đẹp bên ngoài.

"Xin hỏi em có phải là Tô Hà không?"

"Là em." Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nổi lên tầng hồng nhạt, thoạt nhìn cũng không quen cùng người xa lạ nói chuyện.

Lâm Đạt mở cửa xe, "Tô tổng để cho tôi tới đón cậu, bên hắn có việc, tạm thời không có cách nào đến đây."

"Ồ..." Thiếu niên đeo cặp lên xe, không dễ chịu nói một câu cảm ơn.

Lâm Đạt trong lòng nghĩ, đây chính là người khiến Tô tổng thay đổi lớn sao? Cô kỳ thực hiếu kỳ rất lâu.

Cho nên Lâm Đạt luôn luôn quan sát thiếu niên qua kính chiếu hậu, là một cậu bé rất đáng yêu dễ nhìn, rất hướng nội, hiểu chuyện.

Đến công ty, Lâm Đạt mang Tần Tư đi lên tầng cao nhất của công ty gặp Tô tổng.

Trên đường gặp phải đồng nghiệp gật đầu chào, Lâm Đạt thấy sau này cậu bé đáng yêu thường xuyên qua đây, cũng phải gặp không ít người, nên liền gặp được người nào thì giới thiệu cậu qua một lần.

Đi vào thang máy, Lâm Đạt nhấn tầng cao nhất, cùng Tần Tư lưu lại khoảng cách an toàn.

Nếu như không có đoán sai thì cậu bé đáng yêu này đã từng mắc chứng tự bế, khoảng cách gần quá sẽ làm cho cậu cảm giác bất an.

Đến lúc thang máy ngừng lại, cửa mở.

Lâm Đạt dẫn Tần Tư đi tới bên ngoài phòng làm việc của Tô Thừa, gõ cửa một cái, lúc trước Lâm Đạt đều là chờ Tô tổng luôn nói tiến vào rồi mới đẩy cửa, mà lần này cô mới gõ cửa, mấy giây sau cửa liền mở ra.

Lâm Đạt nhìn thấy Tô tổng của cô mặt mày hớn hở, "Tiểu Hà em đến rồi, mau vào đây, anh vừa nãy gọi người đi gọt táo tây."

Lâm Đạt: "..."

Tô tổng, ngài trước đây không phải như vậy.

Tần Tư ngoan ngoãn dạ một tiếng, đi vào, Lâm Đạt nói: "Tô tổng, tôi đi lấy cho..."

Gọi sao nhỉ? Lâm Đạt như trong nháy mắt nghèo từ.

Tần Tư nói: "Chị gọi em là Tiểu Hà là được rồi."

Sắc mặt Tô Thừa lạnh xuống, "Không được!" Tên đó chỉ được một mình hắn gọi.

Lâm Đạt: "..."

Tần Tư vuốt tóc, nhỏ giọng nói: "Gọi em Tô Hà là được rồi..."

Lúc này Tô Thừa không phản bác, Lâm Đạt thức thời nói, "Tô Hà, tôi đi pha cho cậu một ly cà phê nhé?"

Tần Tư ngượng ngùng một chút, "Cảm ơn chị, không cần cà phê đâu, một ly sữa bò là được rồi."

Lâm Đạt đi ra hâm sữa bò, Tần Tư thả cặp xuống, kéo dây kéo, lấy ra giấy vẽ, bút chì cùng bàn vẽ chồng chất còn có thuốc màu các loại vẽ con đường, nói: "Anh ơi, em ở chỗ này vẽ đây."

Tô Thừa đem trái táo đã gọt đưa cho cậu, "Ăn rồi vẽ tiếp."

Tần Tư nhận trái táo, cắn một miếng.

Ăn xong táo sau đó cậu đi rửa sạch tay, tìm một chỗ tốt, ngồi trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa ra, Tô Thừa tìm cho cậu một cái đệm ngồi, an bày xong Tần Tư bắt đầu vẽ phong cảnh dưới lầu.

Lúc Lâm Đạt hâm sữa bò cho Tần Tư cô nghĩ thiếu niên có lẽ chưa ăn, vì vậy gửi tin nhắn cho Tô Thừa.

Vì không quấy rầy Tần Tư vẽ tranh, Tô Thừa để điện thoại thành chế độ im lặng. Hắn cầm điện thoại ở trong tay, màn hình điện thoại sáng lên khi nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi đến, hắn mở tin nhắn ra muốn mở miệng hỏi thiếu niên một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng thiếu niên tập trung vẽ cũng không nhẫn tâm mở miệng, muốn ăn thì cứ ăn, không ăn thì thôi, gửi tin cho Lâm Đạt.

Sau khi nhận được tin nhắn, Lâm Đạt liền đi mua cơm cho Tần Tư.

Chờ cô mua xong quay trở lại vừa lúc Tần Tư vẽ xong, tòa nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ đông đúc cùng biển người, người phụ nữ trẻ tuổi duyên dáng mang một cái túi bước ra khỏi cửa hàng trang điểm với một nụ cười mỉm, ông lão nắm tay cháu khom lưng đi qua vạch kẻ đường, một đám thiếu niên khoát vai chơi đùa... Trong đó còn có Lâm Đạt mua cơm quay trở lại.

Mỹ nhân mắt xanh tóc vàng mắt xanh không tương đồng với những người xung quanh bên trong bức tranh, ngược lại, trông cô ấy giống như người sinh sống ở đây, khiến người nhìn không cảm thấy khác lạ.

Khi Lâm Đạt nhìn thấy bức vẽ này ngạc nhiên vô cùng, tiếng Trung cũng quên nói, dùng tiếng mẹ đẻ thốt lên: "Ôi chúa ơi! Bức tranh này thật tuyệt!"

Tần Tư đang mở hộp cơm cầm lấy đũa, nghe tiếng vui mừng của Lâm Đạt, chậm rãi nói: "Tặng chị đó."

Lâm Đạt chưa kịp phản ứng, "Hả?"

Tần Tư liếc mắt, "Quà ra mắt, tặng cho chị."

"Ô mai gót!" Vào lúc này Lâm Đạt đã quên mất sự tồn tại của Tô Thừa, nàng ôm bức vẽ kia, "Tặng cho tôi sao?!"

Tần Tư gật đầu.

Lâm Đạt không ngừng nói: "Thank you! Thank you!..."

Tô Thừa hắng họng, Lâm Đạt mới phản ứng lại, Tô Thừa nhìn cô dáng dấp sốt sắng cảm thấy có chút buồn cười, tuy rằng trong lòng đang ăn giấm chua của Lâm Đạt, thế nhưng hắn vẫn nói: "Chờ tranh khô rồi hãy cất nó đi, đừng làm hư."

Lâm Đạt liền vội vàng gật đầu.

Tô Thừa nghĩ hắn cũng phải yêu cầu thiếu niên vẽ cho hắn một bức tranh, hắn muốn đóng khung để ở đầu giường.

...

Tần Tư muốn mau sớm trở lại thế giới hiện thực, nhanh chóng đi giải quyết nam chính nữ chính.

Thế nhưng cậu do dự, bởi vì Tô Thừa.

Hai người còn chưa có làm qua, cứ như vậy rời đi, sẽ có một chút hối tiếc.

Vốn có cái cái ý niệm này, Tần Tư quyết định cùng bạn học đi ăn tiệc liên hoan một lần.

Dù sao say rượu loạn tính, là chân lý bất biến từ thời xưa mà...

Bởi vì Tần Tư nhìn rất đẹp trai, nữ sinh muốn dựa vào gần cậu chuốc rượu, nam sinh thì đố kỵ cậu liền chuốc rượu, Tần Tư nửa cự tuyệt nửa đem toàn bộ uống, hệ thống tuy rằng rác rưởi, vì an toàn của thân thể kí chủ, cho nên vẫn là có không ít công năng.

Tần Tư vì muốn làm một lần nên không sử dụng công năng giải rượu.

Sau đó cậu uống say, thần trí không rõ.

Vào lúc này Cố Bạch Tức nhầm lẫn đi vào, ánh mắt liếc qua một cái nhìn thấy Tần Tư, thiếu niên bởi vì say rượu nên đôi mắt ngấn nước, hai má trắng nõn nổi lên hai đám ửng đỏ, ánh mắt nhìn người đều khiến họ mềm lòng đi.

Y vốn là đến bàn chuyện, ở trong phòng uống một chút rượu, có điểm không thoải mái, liền đi phòng rửa tay, lúc quay trở lại không rõ số phòng, nên đi nhầm chỗ.

Cố Bạch Tức phục hồi tinh thần lại.

Có lẽ bởi vì uống chút rượu, ý nghĩ này đó không khống chế được dâng lên, y giả bộ bình tĩnh tiêu sái đi đến trước mặt Tần Tư, "Tô Hà?"

Tần Tư ngẩng đầu nhìn Cố Bạch Tức, không nói lời nào, yên tĩnh như một bé ngoan.

Cố Bạch Tức chần chờ một chút, lại gọi một lần nữa: "Tô Hà?"

Lúc này Tần Tư nhỏ giọng đáp lại: "Hả?"

Cố Bạch Tức trầm thấp nói: "Em uống say?"

Tần Tư nở nụ cười: "Ừm."

Cố Bạch Tức nhìn xung quanh một chút, lại nhìn về phía Tần Tư, tựa hồ hạ xuống quyết định gì, đi đến dìu Tần Tư: "Em uống say, anh đưa em về nhà."

Y là chủ tịch hội học sinh, không ít người nhận ra y, cũng không ngăn cản.

Cố Bạch Tức kéo Tần Tư, đem tay Tần Tư đặt trên lưng, Tần Tư mềm nhũn dựa vào y, sắc mặt ửng hồng, sắc môi tươi nhuận.

Vào lúc này, Tô Thừa vẫn luôn quản chế Tần Tư đá tung cửa đi vào, mọi người đang cuồng nhiệt lập tức kinh sợ.

Tô Thừa thật sự cũng bị hù chết, hắn chỉ là đi ra ngoài xã giao, trở về mở máy vi tính ra xem camera theo dõi, nhìn thấy thiếu niên của hắn say đến bất tỉnh nhân sự, vội vã lái xe lại đây, lúc dừng xe trước KTV này mở camera ra xem, thấy có người tới gần thiếu niên, âm thanh khàn khàn.

Hắn đương nhiên biết đến âm thanh kia là có ý gì, vì lúc làm nhiều việc theo dõi này, thanh âm của hắn chính là như vậy.

Linh hồn chút nữa là bị doạ vỡ, thời điểm đá văng cửa phòng, ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị giống như là muốn gϊếŧ người!

Cố Bạch Tức bị sợ hết hồn, đầu óc lập tức thanh tỉnh.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, con ngươi thâm thúy đen như mực của Tô Thừa nhanh chóng xẹt qua tia âm lãnh, Cố Bạch Tức ở dưới ánh mắt của hắn thân thể không nhịn được run lên một cái, tay đang ôm Tần Tư buông lỏng ra một chút.

Cái buông lỏng này, khiến Tần Tư chú ý tới Tô Thừa, cậu đẩy Cố Bạch Tức ra, lảo đảo vài bước đi đến trước mặt Tô Thừa, cậu ngẩng đầu lên, hơi nước trong trẻo trong con mắt sáng long lanh, hướng Tô Thừa đưa tay ra. "Về nhà."

Hết thảy tức giận cùng sát ý vào lúc thiếu niên trong miệng nói ra hai chữ "Về nhà" biến mất hầu như không còn, Tô Thừa vội vã ôm lấy cậu, sắc mặt ôn hòa rất nhiều.

Hắn đứng trước mọi người đang dừng lại cuồng hoan nói: "Tửu lượng của Tiểu Hà không tốt, tôi đưa em ấy về trước."

Đôi mắt sương mù hơi nước của Tần Tư chớp chớp."Tửu lượng... Không tốt?"

Tô Thừa ôm cậu tạm biệt mọi người bên trong KTV, ôm Tần Tư vào trong xe, dọc theo đường đi Tần Tư ngoan ngoãn một câu nói cũng không nói, ngồi ở bên ghế phụ liên tục nhìn chằm chằm vào Tô Thừa.

Không nghĩ tới Tô Hà say là loại bộ dáng này, Tô Thừa khàn giọng kêu: "Tiểu Hà?"

"Hả?"

"Anh là ai?"

Tần Tư sờ sờ gò má của hắn, hôn môi hắn một cái, "Anh trai em nha."

Ầm!

Tô Thừa đầu bị hành động thân mật này lâm vào trạng thái chết máy, một loại vui mừng lớn lao như điên cùng với kɧoáı ©ảʍ đem hắn nhấn chìm, trong tròng mắt thâm thúy có ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn nhanh chóng đạp phanh, dừng xe ở một bên đường cao tốc, ánh đèn trong xe tắt đi, một mảnh tăm tối.

Hắn không nhịn được...

Hắn khát vọng thiếu niên quá lâu...

Mỗi một phút mỗi một giây, thân thể đều đang kêu gào.

Nếu như sau đó thiếu niên hận hắn, hắn cũng nhận.

Môi răng cuồng nhiệt quấn quýt, kɧoáı ©ảʍ làm người khác nghẹt thở.

Giày của Tần Tư bị Tô Thừa cởi, lộ ra đôi chân trắng mịn bóng loáng, tiếng thở dốc của Tô Thừa tăng thêm, đem đôi chân thon dài của cậu nhấc lên, không thể chờ đợi được nữa ngậm ngón chân phấn nộn kia.

"Ha ha ha ha... Anh... Nhột quá..." Tần Tư chóng mặt né tránh, cười đến nước mắt đều sắp muốn chảy ra.

Tô Thừa hôn vào lòng bàn chân của cậu, "Tiểu Hà... Tiểu Hà... Anh yêu em, anh yêu em..."

Hắn nhanh chóng ấn xuống một cái nút, ghế tựa chậm rãi ngã xuống, Tô Thừa đem Tần Tư đặt dưới thân, ngón tay cởi ra khuy áo sơ mi của mình, tốc độ vừa nhanh vừa gấp.

Trong nháy mắt đó Tô Thừa tiến vào Tần Tư, Tần Tư chóng mặt, đầu trống rỗng, chỉ có một câu thật là thoải mái, đang ở trên thiên đường sao?

Cậu thấp giọng rù rì nói: "Thật thoải mái..."

Câu nỉ non này thành công áp đảo tất cả lý trí của Tô Thừa, hắn có cảm giác muốn chết trên người Tần Tư, nắm tay cậu nói: "Xin lỗi..."

Tác giả có lời muốn nói:

Bình luận phải khiêm tốn...

Đếm kỹ một chút, trưa hôm nay tôi viết bốn ngàn chữ, buổi chiều rất nhanh xử thêm sáu ngàn chữ, sau đó buổi tối còn có truyện của Tôn Diệu ba ngàn chữ.

...

Ha ha, tại sao tôi thường rưng rưng nước mắt.

Bởi vì đây là một câu chuyện về một người đang viết truyện này lại đào hố truyện khác.

- -----------------

Hụ hụ, dạo gần đây tui hơi bị lười nên tốc độ nó sẽ chậm đi một tí. Từ tuần sau tui sẽ ra lịch đăng truyện:>>>>