Bách Lý Tân nhìn bức tranh《An Tường》do Khúc Nhã Tụng sáng tác vẽ ra khi y mười sáu tuổi, hắn chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân cứng lại, trái tim “Bùm bùm” mà nhảy lên.
Trong bức tranh là hai ông lão đang đối diện mỉm cười nhìn nhau, bên ngoài là một mảnh điền viên xanh mượt. Một ông lão trong bức tranh mặc bộ tây trang màu trắng ngồi ở trên ghế mây bên ngoài vườn hoa, bên cạnh còn có một cái bàn tròn, một cái bình hoa được đặt ở trên, trong bình cắm một bó hoa tươi mới, khi nhìn kỹ thậm chí sẽ phát hiện ra có vài giọt sương đọng ở bên trên cánh hoa.
Mà ông lão ở phía sau, mặc một thân tây trang màu đen, trên tay đang cầm một tấm thảm lông khoác lên vai của ông lão ngồi trên ghế mây. Ông lão mặc tây trang trắng quay đầu lại cùng ông lão phía sau mỉm cười nhìn nhau, chỉ lộ ra một bên sườn mặt.
Có ánh mặt trời theo mái hiên nghiêng xuống dưới, hắc vào trên gương mặt của hai người, bọn họ không có dung mạo anh tuấn trẻ tuổi, chính là trên mặt tràn đầy nếp nhăn, lại có thể nhìn thấy được hơi ấm tình cảm có thể so với ánh mặt trời, an bình, hài hòa, ấm áp.
Bức tranh sơn dầu này có thể hoàn mỹ dung hợp từng sắc màu ấm lạnh, động bút lớn mật, thủ pháp tinh tế, có thể thấy được chủ nhân của bức tranh đã vô cùng dụng tâm.
Bách Lý Tân che miệng lại, từ trong đôi mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt. Bộ dạng của hai người trong tranh này, rõ ràng chính là bộ dạng của Lục Tuyết Phỉ cùng Lạc Đàm Thiên lúc tuổi về già!
Hơn nữa còn có bối cảnh kia, mái hiên kia, chẳng phải là vườn hoa trong trang viên của bọn họ sau khi hai người định cư tại M quốc hay sao?
Làm sao mà Khúc Nhã Tụng lại có thể vẽ ra được bức tranh này? Y cũng là một xuyên nhanh giả sao? Hay nên nói là y…
Một cái ý tưởng lớn mật xuất hiện ở trong đầu Bách Lý Tân, đánh sâu vào trong lý trí cùng cảm tình của hắn. Trong bức tranh này biểu lộ được cảm tình rất rõ ràng, không phải là điều mà một người chỉ đứng xem bên ngoài có thể miêu tả ra được, mối quan hệ tình cảm cùng hình thức khi ở chung ăn ý giữa hắn cùng Lạc Đàm Thiên không phải thứ mà người khác có thể dễ dàng vẽ ra được.
Một đạo tia chớp xẹt qua trong đầu hắn, mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần?
S419M đã từng kiểm tra qua cấp bậc tinh thần của Lạc Đàm Thiên, ở một cái vị diện cấp F nhỏ bé nhưng cấp bậc linh hồn của y lại đạt tới cấp A, sự tồn tại của bản thân y rõ ràng là một điều không hợp lý. Hơn nữa cái nhiệm vụ “Chủ Thần trở về” kia phải làm cách nào mới có thể giải khóa?
Nếu cẩn thận tự hỏi lại mà nói, lúc hắn ở thế giới trước đã làm những gì mà trong lúc vô tình lại giải khóa nhiệm vụ này? Tinh tế nghĩ lại, ở thế giới trước việc duy nhất mà hắn làm lại không giống với khi làm nhiệm vụ ở những vị diện khác, chính là cùng với Lạc Đàm Thiên yêu nhau.
Có khi nào, mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần đó chính là linh hồn của Lạc Đàm Thiên hay không?
Cái suy nghĩ này một khi đã sinh ra, thì liền không thể ngừng lại mà cứ quanh quẩn ở trong đầu của hắn.
Một mình tự hỏi hồi lâu, lúc này Bách Lý Tân mới ở trong đầu gọi một tiếng: [S419M.]
Hắn lại kêu vài tiếng nhưng không nghe thấy S419M đáp lại, lúc này mới nhớ tới hắn đã mạnh mẽ cắt đứt liên hệ tinh thần giữa mình với hệ thống vị diện.
Nghĩ nghĩ, Bách Lý Tân ở trong đầu nói: [Mở ra liên hệ tinh thần cùng hệ thống vị diện.]
Lời của hắn ở trong đầu vừa mới thốt ra, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, truyền đến âm thanh điện lưu quen thuộc.
[Đinh, đã mở ra liên hệ tinh thần giữa ký chủ đại nhân cùng với hệ thống vị diện. Đinh, chúc mừng ký chủ đại nhân, liên hệ tinh thần đã được thành lập, độ liên hệ là 100%, ký chủ đại nhân có thể tự do sử dụng hệ thống vị diện.]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc, Bách Lý Tân liền nghe thấy một tiếng khóc la trong đầu mình: [Ký chủ đại nhân, sao nhanh như vậy ngài đã khởi động lại hệ thống, có phải ngài thật sự tính toán muốn bỏ cuộc rồi hay không?]
Bách Lý Tân trầm mặc không lên tiếng, chờ cho tới khi S419M khóc đủ rồi, mới nhún nhún vai nói: [Ta cảm thấy cũng không sao cả, dù sao ta cũng chịu đủ rồi, xuyên qua nhiều thế giới như vậy ta cũng đã nhận ra một số chuyện, nếu vận mệnh Tuyết Quốc đã như vậy rồi, ta hà tất gì cứ phải cưỡng cầu thay đổi làm chi.]
Vừa nghe Bách Lý Tân nói, S419M lại bắt đầu muốn khóc lên.
Bách Lý Tân đúng lúc đánh gãy nó: [Đừng có khóc, thật ồn. Gọi ngươi ra ngoài là muốn ngươi giúp ta điều tra một người.]
Thanh âm của S419M biến đổi, tức khắc dùng miệng lưỡi lễ nghi nhất để trả lời: [Khởi bẩm ký chủ đại nhân, S419M có thể vì ngài điều tra bất luận việc gì, chỉ có chuyện ngài không thể nghĩ ra, chứ không có chuyện mà ta làm không được, xin ngài cứ tùy ý sai xử.]
Bách Lý Tân gõ gõ mặt bàn: [Không cần lại làm thân với ta, ta cũng sẽ không để mình bị ngươi dẫn đi vòng vòng. Ngươi giúp ta kiểm tra một chút, thể chất cùng với tinh thần lực của bạn trai của Tô Nhược tên là Khúc Nhã Tụng.]
[Tuân mệnh! Đinh, bắt đầu kiểm tra. Đinh, kết thúc kiểm tra. Thưa ký chủ đại nhân, Khúc Nhã Tụng có tinh thần lực đạt cấp A, thể chất cấp A.]
Ngón tay đang tùy ý gõ mặt bàn của Bách Lý Tân ngừng lại, chậm rãi chuyển thành quyền gắt gao nắm chặt: [Ngươi có thể tiến hành kiểm tra được toàn bộ tinh thần lực cùng thể chất của con người trên thế giới này hay không?]
[Kính thưa ký chủ đại nhân, ta có thể!]
Thanh âm của S419M rất có lực, Bách Lý Tân đều có thể ở trong đầu tưởng tượng ra dộ dáng của một đứa nhỏ đang ngẩng đầu ưỡn ngực, tức khắc không nhịn được mà bật cười ra tiếng: [Vậy ngươi giúp ta kiểm tra một chút, thử xem người có tinh thần lực cấp A ở thế giới này có mấy người, cấp B lại có mấy người.]
[Tuân lệnh! Đinh, bắt đầu kiểm tra. Đinh, kiểm tra kết thúc. Kính thưa ký chủ đại nhân, tinh thần lực cấp A chỉ có một người, chính là Khúc Nhã Tụng tiên sinh đã kiểm tra vừa rồi. Tinh thần lực cấp B cũng chỉ có một người, chính là ngài, ký chủ đại nhân vĩ đại của ta!]
S419M hiện tại chính là đang tận dụng mọi thứ, tận hết sức lực mà vỗ mông ngựa của Bách Lý Tân, sợ hắn không vui một cái liền muốn từ bỏ không làm nhiệm vụ nữa.