Triệu Vân Hải trầm ngâm một lát: “Tô Thanh, em cùng anh trai em là song sinh bào thai, không bằng em thay thế em ấy đi trường học báo danh thì thế nào? Dù sao cũng mới vừa đổi lớp trước khi khai giảng, học sinh chung quanh cũng đều là người không quen biết, vậy hẳn là sẽ không bị phát hiện ra. Như vậy thì Tô Nhược không cần phải xin nghỉ học, mà công việc của anh cũng có thể được xử lý thỏa đáng, một công đôi việc.”
A, bọn họ đây là đang muốn đem hắn bán mà còn bắt hắn phải giúp bọn họ đếm tiền nha, thực sự là rất có ý tứ.
Bách Lý Tân cười đến càng thêm xinh đẹp, hắn liếc xéo Tô Nhược một cái, cười nói: “Nếu như anh không chê, em đương nhiên sẽ nguyện ý, chỉ cần là vì anh, em cái gì cũng sẽ nguyện ý. Dù sao chân của em cũng đang bị thương, tạm thời không thể khiêu vũ, cho nên em không thấy chuyện này có vấn đề gì cả. Còn anh thì sao, anh trai?”
Mặt Tô Nhược đỏ lên, cúi đầu nói: “Vậy phải làm phiền em rồi, Tiểu Thanh.”
Bách Lý Tân ha ha cười, suýt chút nữa cũng đã cười ra nước mắt: “Được rồi, được rồi, không thành vấn đề, thứ hai tuần sau em liền thay anh đi báo danh.”
Bách Lý Tân ngoại trừ chân bị thương, trên người thật ra lại không có gì trở ngại. Hắn lại chậm chạp nằm ở bệnh viện mấy ngày rồi xuất viện. Ngày hôm sau khi hắn xuất viện, Triệu Vân Hải liền mang theo Tô Nhược bay đi S quốc, bắt đầu hai tháng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của một đôi tình nhân.
Nhìn bóng lưng Tô Nhược không quay đầu lại mà lên xe của Triệu Vân Hải, Bách Lý Tân quay lưng liền thu lại tươi cười trên môi, mặt không chút biểu tình. Hiện giờ Tô Thanh lẻ loi một mình, trên chân còn đang bó thạch cao, vậy mà Tô Nhược có thể yên tâm theo Triệu Vân Hải rời đi, chỉ như vậy cũng đã đủ hiểu.
Bách Lý Tân xoa xoa bả vai, duỗi người, ngày mai liền phải bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ở vườn trường.
Ha hả, hình như bạn trai chính quy Khúc Nhã Tụng của Tô Nhược chính là lí sự trưởng của trường học này, hắn có phải hay không nên thay Tô Nhược đi chào hỏi đối phương một tiếng?
Khúc Nhã Tụng năm nay hai mươi chín tuổi, năm y mười sáu tuổi bởi vì một bức tranh sơn dầu 《An Tường》mà nhất cử thành danh trên quốc tế, từ đó được gọi là “Tái thế của Da Vinci”, đạt được thành tựu này trên quốc tế có thể nói là người duy nhất, từng có vô số quốc gia mời y trở thành họa sư của hoàng gia, nhưng cuối cùng đều bị y một lời uyển chuyển mà cự tuyệt.
Nhưng ở khi y 22 tuổi, vốn nên bước lên bậc thang huy hoàng tiếp theo, y lại dứt khoát lựa chọn từ bỏ việc phát triển ở quốc tế, ngược lại quyết định trở về Z quốc phát triển sự nghiệp giáo dục nghệ thuật, từ khi đó mới sáng lập ra trường đại học nghệ thuật tư nhân. Ngoài Quốc tế vẫn luôn sôi nổi đồn đãi là y đã hết thời, đã không còn có linh cảm để sáng tác.
Nhưng cho dù là như thế, sau khi xây dựng cơ sở đại học nghệ thuật tư lập vẫn đưa tới vô số học sinh, đông đảo du học sinh từ nước ngoài cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng mà sôi nổi đến đây, ngắn ngủn một ngày, mấy vạn người đã chờ ở trước cửa để đợi được khảo thí nhập học. Nhưng trường học này mỗi năm chỉ tuyển nhận hai ngàn danh ngạch học sinh, cho nên có thể tưởng tượng được, học sinh phải cạnh tranh dữ dội cùng kịch liệt tới mức nào. Nếu không có thực lực, căn bản không thể vào được ngôi trường đại học này.
Đừng nhìn Tô Nhược cùng Triệu Vân Hải đã lăn qua không biết bao nhiêu lần khăn trải giường, nhưng khi ở cùng với Khúc Nhã Tụng lại vẫn là tình trạng quân tử chi giao bình đạm như nước.
Khúc Nhã Tụng thật giống như một người đang sống ở trong tiên cảnh, mờ mịt hư ảo, làm người khác chỉ có thể đứng nhìn ở xa xa mà không dám có ý nghĩ dâʍ ɭσạи nào.
Sau khi Tô Nhược thi đậu đại học nghệ thuật tư lập, cậu thường xuyên ở phòng vẽ để vẽ tranh, cậu cũng có thể được xem là một thiên tài hội họa, Khúc Nhã Tụng vừa lúc là kẻ yêu thích người tài, thời gian lâu tác phẩm của Tô Nhược liền khiến cho Khúc Nhã Tụng chú ý.
Khúc Nhã Tụng chỉ là tán thưởng đối với nghệ thuật của cậu, nhưng Tô Nhược ngược lại đã yêu thầm Khúc Nhã Tụng. Có một ngày, Tô Nhược đã thổ lộ với Khúc Nhã Tụng, Khúc Nhã Tụng nghĩ nghĩ, thế nhưng lại đáp ứng cậu, từ đó hai người bắt đầu bí mật quen nhau.
Nhưng về sau Tô Nhược lại dần dần nhận ra, rằng quan hệ giữa hai người kỳ thật so với trước khi thổ lộ cũng không có chút thay đổi nào, bọn họ vẫn như cũ chỉ nói chuyện về hội họa, Khúc Nhã Tụng càng chưa bao giờ hỏi đến những chuyện khác về Tô Nhược ngoại trừ hội họa. Hai người cũng chưa từng lén lút hẹn hò, địa điểm miễn cưỡng có thể xem là nơi hẹn hò của hai người cũng chỉ có phòng vẽ tranh.
Tính cho đến nay hai người bí mật kết giao cũng đã được gần một năm, đừng nói tới hôn môi, ngay cả nắm tay nhau hình như cũng chưa từng có.
Kỳ nghỉ hè có 50 ngày, mà hai người cư nhiên lại chưa từng gặp mặt nhau dù chỉ một lần, thậm chí là một cuộc điện thoại cũng không có. Cũng không phải vì Tô Nhược không có gọi điện thoại cho Khúc Nhã Tụng, mà là điện thoại của Khúc Nhã Tụng vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, liền tính là điện thoại có mở máy cũng không gọi được. Dần dà Tô Nhược cũng từ bỏ việc liên hệ với Khúc Nhã Tụng.
Vừa lúc này là thời điểm Triệu Vân Hải xuất hiện, dùng tác phong cường thế bá đạo mà bắt được trái tim của Tô Nhược về làm tù binh.
Khúc Nhã Tụng trời sinh tính cách lãnh đạm quái gở, khó có thể giao lưu cùng người khác.
Trong cốt truyện ban đầu, Tô Thanh từng đi tô giác với Khúc Nhã Tụng chuyện Tô Nhược cùng Triệu Vân Hải đang nɠɵạı ŧìиɧ với nhau, muốn để cho ba người bọn họ đấu tranh nội bộ, kết quả Khúc Nhã Tụng cũng chỉ là bình bình đạm đạm mà “À” một tiếng, nhưng thật ra khi Tô Nhược nhìn thấy sự thờ ơ này của Khúc Nhã Tụng thì lại có cảm xúc khó chịu.
Tô Nhược thật sự yêu thảm Khúc Nhã Tụng, tận mãi cho đến khi cậu thật sự chịu không nổi Khúc Nhã Tụng vẫn luôn giữ thái độ không liên quan đến mình, liền dùng thủ đoạn đặc biệt khiến hai người phát sinh quan hệ với nhau, sau đó thì tình cảm của họ mới bắt đầu chậm rãi phát triển.
Bách Lý Tân chống nạng đi đến trước máy tính, từ công cụ tìm kiếm đánh vào mấy chữ “Khúc Nhã Tụng 《An Tường》”.
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước tiên nên nghiên cứu phong cách sáng tác của đối phương, sau đó lại đúng bệnh mà hốt thuốc.
Tốc độ tìm kiếm của máy tính rất nhanh, bất quá chỉ trong chớp mắt đã tìm ra tới một đống tin tức. Bách Lý Tân mở ra cái tin “Tóm tắt về《An Tường》” ở trên cùng, lọt vào trong tầm mắt đó là một bức tranh sơn dầu duy mĩ.
Bách Lý Tân trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn bức tranh sơn dầu này, ngay cả chiếc nạng rơi trên đất mà hắn cũng không phát hiện ra.