Từ đó về sau tính tình của Tô Thanh đại biến, luôn nghĩ đủ mọi cách để tra tấn trả thù Tô Nhược cùng Triệu Vân Hải, nhưng lại bị hai người đàn ông vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Tô Nhược dễ dàng thu thập.
Những việc làm này của Tô Thanh không chỉ không mang lại kết quả gì như hắn mong muốn, ngược lại bởi vì hắn lần lượt giở đủ trò lại khiến cho cuộc sống sinh hoạt của ba người kia càng thêm hài hòa cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Triệu Vân Hải vì muốn để cho Tô Nhược có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi, mạnh mẽ đem Tô Thanh đưa ra nước ngoài an dưỡng, sau đó thì nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng Tô Thanh không quen biết người hay cuộc sống ở nước ngoài thì làm sao có thể sống tốt, hắn mất đi đôi chân mà mình lấy làm tự hào, trong sự nghiệp đã chẳng làm nên trò trống gì, trong tình cảm lại cực kỳ thù hận hai người Tô và Triệu, dần dà, hắn vẫn luôn buồn bực không vui, suốt ngày mượn rượu giải sầu.
Vào một ngày, hắn nhìn thấy Tô Nhược ở trên TV, còn có hai người Khúc Nhã Tụng cùng Triệu Vân Hải lấy một bộ tư thái bảo hộ xuất hiện phía sau cậu ta, lại nhìn lại tình cảnh tầm thường vô vị trái ngược của chính mình, trong lòng càng chịu thêm đả kích.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ càng kéo càng lớn, thực sự khiến cho trong lòng hắn khó có thể chịu đựng được, dâng tràn xúc động và phẫn nộ.
Nếu như đôi chân của hắn vẫn hoàn hảo không bị gì, hắn cũng có thể có được thành tựu của mình trong sự nghiệp, mà không phải giống như chim hoàng yến bị cầm tù, giam cầm bên trong một cái l*иg xa hoa!
Đêm nay, hắn đã uống đến mức thần chí không rõ ràng. Hốt hoảng không vui, hắn nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng, khi đi ngang qua ban công lại bởi vì không cẩn thận đạp trúng bình rượu trên đất mà trượt chân, từ lầu ba ngã đập đầu xuống dưới, tuổi trẻ mất sớm.
Trước khi chết, trong lòng hắn chứa đầy oán hận bi phẫn, chỉ hy vọng nếu có kiếp sau, nhất định phải đạt được một lần thành tựu huy hoàng, đem những kẻ từng hại hắn đều đạp xuống dưới lòng bàn chân.
Tiếp thu xong câu chuyện phát sinh trong thế giới này, trong lòng Bách Lý Tân không nhịn được thở dài một tiếng.
Bất hạnh cả một đời này của Tô Thanh, toàn bộ đều là do hai người Triệu Vân Hải cùng anh trai sinh đôi của hắn là Tô Nhược gây nên. Vốn dĩ chính là người anh trai mà hắn xem là bến cảng của mình, cũng là Triệu Vân Hải mà hắn xem là ánh sáng vĩnh viễn trong cuộc đời mình.
Nhưng lại cũng chính là hai người này, không chút do dự mà phản bội hắn, đem hắn chỉ là một con thuyền nhỏ lung lay sắp đổ ném đến trên biển rộng mênh mong chỉ còn lại một mình. Bọn họ bẻ gãy hai cánh chim của hắn, rút đi mái chèo cuối cùng của hắn, nhưng hai kẻ phản bội này, lại không có dù chỉ một chút cảm giác tội lỗi, ngược lại vẫn có cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào hạnh phúc bên nhau.
Trong lòng Bách Lý Tân chợt có cảm giác đau đớn, phảng phất như bị một thanh dao sắc bén hung hăng đâm vào lại hung hăng rút ra, cứ như thế lặp đi lặp lại không ngừng. Cảm xúc trước khi chết của Tô Thanh chính là cái loại cảm xúc bất lực, bi phẫn cùng không cam lòng mà hiện giờ Bách Lý Tân đang cảm thụ được một cách rõ ràng.
Bách Lý Tân trong lòng cười lạnh, ta đây hận nhất chính là kẻ phản bội, năm đó nếu không phải bởi vì có kẻ phản bội, quốc gia của hắn cũng sẽ không diệt vong, phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ không phải chết thảm!
Huống hồ hiện giờ hắn còn đang vì chia lìa với Lạc Đàm Thiên mà buồn bực không vui, đang lo không có nơi nào để phát tiết, hiện giờ hai người này vừa lúc đυ.ng vào trước họng súng của hắn, vậy thì cũng đừng trách hắn đại khai sát giới.
Bách Lý Tân nói với S419M trong đầu: [Tuyên bố nhiệm vụ đi.]
[Đinh, tiếp theo sẽ đưa ra nhiệm vụ hệ thống. Tìm được mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần, đây là nhiệm vụ cưỡng chế, không thể từ bỏ, không thể thất bại, nếu thất bại sẽ phải công lược lại vị diện này, mãi cho đến khi tìm thấy mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần mới thôi. Khen thưởng: 10000 điểm số vị diện, gia tăng vật phẩm mới trong cửa hàng giao dịch. Chú ý: Khi chưa hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của nhiệm vụ ẩn cấp Thần “Chủ Thần trở về”, ký chủ đại nhân không thể thoát khỏi hệ thống, không thể trở về thế giới hiện thực trước kia, xin ký chủ đại nhân kiên nhẫn hoàn thành nhiệm vụ.]
Bách Lý Tân ngẩn người, hỏi: [Chủ Thần trở về? Là cái quỷ gì?]
[Ách] Lần này đến phiên S419M xấu hổ: [Trước đó khi ngài rời khỏi thế giới nhiệm vụ, đã đạt được nhiệm vụ chủ tuyến mới của nhiệm vụ ẩn, ký chủ đại nhân, ngài không chú ý nghe thấy sao?]
Bách Lý Tân nhớ tới lúc đó mình còn đang thương nhớ Lạc Đàm Thiên, căn bản không chú ý hệ thống đang thông báo cái gì: [Đúng là không có nghe, ngươi lặp lại lần nữa đi.]
[Vâng, ký chủ đại nhân. Chính là như thế này, ngài ở thế giới trước đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, hơn nữa còn đạt được đạo cụ nhiệm vụ —— mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần. Đạt được mảnh nhỏ linh hồn này nên hệ thống mở ra nhiệm vụ cưỡng chế, không thể từ bỏ chủ tuyến nhiệm vụ ẩn cấp Thần —— Chủ Thần trở về. Khen thưởng của nhiệm vụ này chính là phong phú xưa nay chưa từng có nha, ký chủ đại nhân, ta tin tưởng ngài nhất định có thể hoàn thành thật tốt!]
Nghe được âm thanh mang theo nịnh nọt của S419M, Bách Lý Tân ở trong đầu trợn trắng mắt: [Không cần vỗ mông ngựa với ta, ta sẽ không đồng ý để mình bị dẫn đi lòng vòng như vậy. Vừa rồi ngươi đã nói cái gì mà trước khi nhiệm vụ hoàn thành thì không thể trở lại thế giới thực?]
[Đúng vậy thưa ký chủ đại nhân, bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ, một khi đã mở ra, ngài cần phải thu thập toàn bộ mảnh nhỏ linh hồn trong hàng tỉ vị diện thế giới trở về thì mới có thể rời đi.]
Bách Lý Tân âm thầm nhíu mày, ngữ khí không tốt nói: [Nếu phải làm giống như lời hệ thống các ngươi nói thì cần phải mất tới bao lâu? Chỉ cần ngươi nói ta không được thoát khỏi hệ thống thì ta liền không được thoát khỏi hệ thống, ngươi nói ta cần phải tiếp nhận nhiệm vụ thì ta nhất định phải tiếp nhận? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận xong điều kiện, chỉ cần ta đem hệ thống vị diện nâng lên tới cấp S, đem cấp bậc linh hồn của mình tăng lên tới cấp A liền có thể dùng điểm vị diện đổi đạo cụ nghịch chuyển thời không để trở lại quá khứ. Hiện giờ mắt thấy hai điều kiện đều đã sắp đạt được, ngươi lại nói cho ta muốn ta lại hoàn thành cái nhiệm vụ chó má “Chủ Thần trở về” gì đó? Còn chưa đủ?]