Gương mặt hắn đầy vẻ suy sút, nhưng ánh mắt sáng quắc lại nhìn chằm chằm TV. Sau khi nghe tới đoạn Bách Lý Tân nói lên suy nghĩ của mình khi đoạt giải, hắn đột nhiên ném xuống chai rượu trong tay, thống khổ che lại gương mặt cơ hồ mọc đầy râu, nước mắt của sự hối hận cùng áy náy không tiếng động mà chảy xuôi xuống dưới, một giọt một giọt tẩm ướt lòng bàn tay cùng cổ tay áo hắn.
Tuyết Phỉ, thực xin lỗi, là tôi đã phụ cậu. Cho đến hiện tại tôi mới nhận ra, nguyên lai tôi lại thích cậu như vậy, nhưng là hiện tại hết thảy đều đã chậm.
Hắn thật hối hận, hối hận tới khi đã mất đi mới phát hiện ra cảm giác thật sự của trái tim mình, mới có thể nhìn thấu được tâm ý của bản thân đối với Lục Tuyết Phỉ. Hắn thật hối hận vì lúc trước khi Lục Tuyết Phỉ tuyệt vọng nhất thì hắn lại rời đi, ở thời điểm mà cậu ấy cần mình nhất thì hắn lại không xuất hiện trước mặt cậu ấy.
Hắn vô cùng hối hận vì đã bị Vương Tư Tư mê hoặc, trở thành con rối của cô ta.
Đột nhiên, trong phòng ngủ vang lên một tiếng tông cửa thật mạnh, sắc mặt của Từ Hạo Nhiên biến đổi, vẻ mặt âm trầm nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng phòng ngủ. Hắn mở cửa, bắt lấy cánh tay của người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, đem cô ta ném ở trên giường: “Ngươi con đàn bà điên, tiện nhân! Là ngươi hại ta, hại Tuyết Phỉ!”
Người phụ nữ kêu thét chói tai, sợ hãi mà che lại đầu, lúc thì khóc lúc lại cười, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ: “Ta là ảnh hậu, ta là ảnh hậu, các người đều yêu ta! Ha ha, ta là ảnh hậu! Lục Tuyết Phỉ, ta muốn gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi!”
Từ Hạo Nhiên chán ghét nhìn thoáng qua Vương Tư Tư đã phát điên, sau khi đem cô ta ném lên giường xong liền đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng lại.
Ngày đó sau khi Vương Tư Tư ngất xỉu, tỉnh lại thì liền phát điên, trong miệng toàn là lời hồ ngôn loạn ngữ. Mà phòng làm việc của cô ta cũng liên tục xảy ra vấn đề, Từ Hạo Nhiên không có biện pháp, chỉ có thể nghĩ cách bán đi công ty để đắp vào lỗ hổng. Cho dù như vậy cũng không đủ để giải quyết thiệt hại cùng đền bù, Từ Hạo Nhiên đành phải dùng tới tài sản tích lũy nhiều năm của mình để bù đắp vào, bất quá chỉ mới mấy ngày, người đã điên rồi, công ty không còn, tiền cũng không còn.
Từ Hạo Nhiên cách ván cửa nhìn về phía bên trong phòng, người phụ nữ này đã phát điên rồi còn muốn hại Tuyết Phỉ, đồ tiện nhân!
Hắn nhất định phải canh chừng người phụ nữ này thật kỹ, không để cho cô ta thương tổn tới Tuyết Phỉ dù chỉ một chút! Lúc trước không có bảo vệ tốt Tuyết Phỉ, lần này hắn nhất định phải bảo vệ Tuyết Phỉ thật tốt! Ánh mắt của Từ Hạo Nhiên lộ ra một tia si mê, nhìn về phía thanh niên anh tuấn một thân đầy vinh quang trên TV kia.
Từ đó về sau, Từ Hạo Nhiên cùng Vương Tư Tư dây dưa cả đời, thẳng cho tới lúc chết.
Bách Lý Tân cùng Lạc Đàm Thiên năm sau đã tới M quốc đăng ký kết hôn, sau đó bọn họ cũng cùng nhau định cư ở M quốc với mẹ Lục, người một nhà ân ái có thừa, mà Bách Lý Tân cũng rất ít khi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Nhưng hắn lại vẫn còn chế tác, cách mỗi 5 năm thì hắn sẽ đẩy ra một bộ điện ảnh, hơn hai mươi năm sau hắn ra mắt hình chiếu điện ảnh thực tế ảo, lại một lần nữa đem nền khoa học kỹ thuật của điện ảnh đẩy đến điểm cao nhất toàn thế giới.
Lạc Đàm Thiên cùng Bách Lý Tân vẫn luôn ân ân ái ái, sống cùng nhau đến già, sau đó hai người cơ hồ là đồng thời ly thế.
***
Sau khi linh hồn của Bách Lý Tân rời khỏi vị diện hiện đại văn minh, âm thanh hệ thống phát ra một loạt nhắc nhở:
[Xin chúc mừng ký chủ đại nhân, nhiệm vụ hoàn thành đạt cấp độ SSS, đạt được 1000 điểm vị diện, điểm số có thể tự do phân phối.]
[Xin chúc mừng ký chủ đại nhân, linh hồn của ngài đã tăng lên 75% cấp B.]
[Xin chúc mừng ký chủ đại nhân, điểm số vị diện đã đủ để mở cửa hàng đổi vật phẩm có thêm vật phẩm mới.]
[Chúc mừng ký chủ đại nhân, ngài đã đạt được vật phẩm nhiệm vụ ẩn cấp Thần —— Mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần x1. Không thể tra xét thông tin mảnh nhỏ linh hồn, đã tự động chuyển vào hộp Chủ Thần.]
[Chúc mừng ký chủ đại nhân, mở ra nhiệm vụ ẩn cấp Thần —— Chủ Thần trở về. Bởi vì là nhiệm vụ cưỡng chế chấp hành, hệ thống đã tự động tiếp nhận nhiệm vụ. Bắt đầu từ những nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ tuyến chính của ký chủ chính là tìm kiếm mảnh nhỏ linh hồn Chủ Thần, mong ký chủ đại nhân không ngừng cố gắng.]
Bách Lý Tân mơ màng hồ đồ, đầu óc còn lưu lại ở trong nháy mắt khi hắn cùng Lạc Đàm Thiên phải ly biệt kia, những thông báo nhắc nhở của hệ thống, một cái hắn cũng chưa nghe vào trong lòng.
Hắn chưa bao giờ biết, yêu một người sâu như vậy, lúc rời đi lại đau đến như thế. Khi phụ hoàng cùng mẫu hậu chết đi hắn cũng chỉ cảm thấy tuyệt vọng cùng bi phẫn, nhưng lúc phải từ biệt với Lạc Đàm Thiên lại không giống như vậy, hiện tại hắn một chút cử động cũng không có, chỉ cảm thấy trái tim mình trở nên vắng lặng, giống như bị đào đi một khối to. Rõ ràng bọn họ đã hòa thuận ở chung một đời, nhưng đến khi phải chia lìa, trái tim hắn vẫn cảm thấy đau tới tột cùng.
Bách Lý Tân vòng hai tay ôm lấy đầu gối, đem chính mình co lại thành một đoàn, trái tim từng trận co rút đau đớn. Như thế này thật là quá tàn nhẫn, Lạc Đàm Thiên trải qua một đời liền an tâm chết đi, còn hắn lại phải tiếp tục ở trong một cái lại một cái vị diện mà giãy giụa. Bách Lý Tân che lại ngực, âm thầm phát lời thề, về sau hắn sẽ không bao giờ tìm người yêu nữa, tuyệt đối!
Điều này thật sự quá hành hạ trái tim mình, hơn nữa sau khi trải qua một đời này, trong lòng hắn đã nhận định Lạc Đàm Thiên, chỉ sợ sẽ không thể yêu thêm bất luận một người nào khác nữa.
Âm thanh của S419M đúng lúc vang lên: [Ký chủ đại nhân, xin hỏi ngài muốn tạm thời nghỉ ngơi trước hay là trực tiếp tiến vào vị diện tiếp theo? ]
Bách Lý Tân che lại ngực, lạnh lùng nói: [Trực tiếp đi tới vị diện tiếp theo.] Hắn một khắc cũng không muốn đợi, chỉ cần ngừng lại công việc một lát, thì sẽ không có lúc nào hắn không nhớ tới Lạc Đàm Thiên.
[Vâng thưa ký chủ đại nhân! Hiện tại sẽ mở ra truyền tống vị diện! ]