Chương 10: Thế giới hiện đại 1.10

Bách Lý Tân đứng ở cửa, tiếp tục xấu hổ mà cười nói: “Không có việc gì, nhất định là do anh xuất hiện ảo giác mà thôi.”

Lạc Đàm Thiên nhún vai, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Có lẽ là vậy, tới đây đi, nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải ký hợp đồng.”

Bách Lý Tân có hơi ngây ngốc, Lạc tiên sinh, đừng nói là anh muốn ngủ lại chỗ này của tôi đêm nay chứ? Nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đi tới trước giường, bởi vì Lạc Đàm Thiên đang dùng đôi con ngươi màu đen đặc của y để nhìn hắn chằm chằm, giống như là đang nhìn một con cá nằm trên thớt.

Bò lên trên giường, Bách Lý Tân hừ lạnh một tiếng, cầm chăn lên liền đem cả người cùng với mặt của mình trùm kín mít. Lạc Đàm Thiên thấy thế thì nở nụ cười, đem chăn trùm trên đầu Bách Lý Tân kéo xuống, lộ ra đôi mắt cùng mũi của Bách Lý Tân, “Trùm đầu ngủ như vậy nửa đêm sẽ ngộp chết.” Y nói xong thì bóp tắt đầu thuốc lá, tắt đèn ngủ trên đầu giường, sau đó cũng chui vào trong ổ chăn.

Ôm gọn cả người Bách Lý Tân vào trong lòng, khiến hắn dựa vào ngực y, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y.

Xung quanh là một mảnh không gian yên tĩnh mờ tối, đột nhiên, Lạc Đàm Thiên nói: “Từ Hạo Nhiên là thẳng nam, thẳng đến không thể thẳng hơn được.”

Bách Lý Tân một lát sau mới lên tiếng nói: “Tôi biết.”

“Hắn có thể vứt bỏ cậu một lần, thì cũng sẽ có lần thứ hai, thứ ba.”

“Tôi biết.”

“Tôi là cong.”

“Tôi biết.”

“Thứ mà tôi muốn không phải chỉ là tình một đêm.”

“…… Đã biết.”

Ngày hôm sau, Bách Lý Tân thức dậy đã không nhìn thấy người nằm bên cạnh đâu. Sờ sờ khăn trải giường, một mảnh lạnh lẽo, xem ra anh ta đã đi từ rất sớm.

Thu dọn phòng sạch sẽ, Bách Lý Tân nhanh chóng tới công ty, nhìn thấy tòa nhà công ty náo nhiệt trước kia, hiện giờ chỉ còn lại có ít ỏi năm ba người, hắn cũng không hề nhiều lời, lập tức đi vào văn phòng.

Chỉ chốc lát sau, Thư ký Vương liền đi tới báo cáo thành quả của mình trong hai ngày hôm nay. Lúc Bách Lý Tân tìm Lạc Đàm Thiên đàm phán thương lượng thì thư ký Vương cũng chẳng hề nhàn rỗi, ba cái quảng cáo thời trang kia đều đã bị cô nắm được vào trong tay, trừ việc phải hạ thấp giá cả xuống một chút, những thứ khác đều được giữ nguyên như cũ.

Đối với kết quả này Bách Lý Tân đã thực vừa lòng, nghĩ nghĩ, Bách Lý Tân nói với thư ký Vương: “Cô bảo người thu dọn phòng họp lại một chút, chờ lát sau tôi muốn mở một cuộc họp.”

9 giờ 15, tổng giám đốc công ty TV Thị Linh thuộc tập đoàn Lạc Thị, mang theo bản hợp đồng mới đã được điều chỉnh lại của Boss, cùng với cả luật sư đi tới công ty giải trí Lục Thị, trên mặt hắn chứa đầy vẻ nôn nóng, gấp không chờ nổi muốn chạy nhanh tới để gặp Lục Tuyết Phỉ.

Sáng sớm hôm nay hắn bị Boss gọi vào trong văn phòng, sau khi xem xong hai đoạn video quảng cáo, toàn bộ quá trình hắn đều là nghẹn họng trân trối, cái cảm giác kia, chỉ có thể hình dung như là vừa được mời tới tham dự và nhìn thấy bữa tiệc lớn của Thao Thiết. Nhưng cũng thật quá ngắn, vừa mới bắt đầu xem, liền không còn nữa, thật sự không đã ghiền.

Hoa Quốc vậy mà có thể chế tạo ra video 3D hoàn mỹ được như thế, quá mức khiến người phải cảm thấy phấn chấn!

Hắn dám khẳng định, loại hiệu quả video 3D mang tới cảm giác chân thật cùng kí©h thí©ɧ thị giác này, nếu có thể quay chụp thành điện ảnh, tuyệt đối sẽ là một lần đã nổi tiếng trên toàn quốc tế!

Bách Lý Tân nghênh đón rồi mời bọn họ vào phòng họp, chỉ chốc lát sau khi hai bên thương lượng, hợp đồng cũ đã trở thành thứ đồ phế thải, một lần nữa ký xuống hợp đồng mới. Trước khi đi tổng giám đốc công ty TV còn không quên gắt gao nắm lấy tay của Bách Lý Tân, dặn dò đối phương nhất định phải mau chóng quay chụp cho xong cái quảng cáo này, hắn đã gấp không chờ nổi rồi.

Bách Lý Tân chân thành tỏ vẻ sẽ bồi thường cho tập đoàn Lạc Thị, hắn sẽ chế tác hai đoạn video, một đoạn là dùng để quảng cáo tuyên truyền cho TV, cũng chính là đoạn video thám hiểm đáy biển kia, từ đó công bố video 3D của thời đại mới. Một đoạn còn lại là để mọi người chân chính thưởng thức video 3D khi TV bán ra ngoài thương trường, một khi mang mắt kính lên, mọi người sẽ được trải nghiệm cảm giác đi lạc vào trong một thế giới huyền ảo.

Có được lời hứa hẹn của Bách Lý Tân, tổng giám đốc công ty TV vô cùng cao hứng đẩy cửa phòng họp ra, mỉm cười rời đi.

Mà ở bên kia, Vương Tư Tư cúp điện thoại, lộ ra vẻ mặt mỉm cười nhất định phải có cho bằng được. Tổng giám đốc công ty TV của tập đoàn Lạc Thị mang theo vẻ mặt tươi cười vui vẻ rời đi, có thể thấy được là Lục Tuyết Phỉ đã đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, bọn họ đã nhìn thấy đoạn diễn xuất quay quảng cáo của mình, làm sao còn có hứng thú hợp tác với kẻ khác, rốt cuộc vẫn không có ai có thể sánh kịp cô, hiện giờ cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi tập đoàn Lạc Thị duỗi cành ôliu lại đây là được rồi.

Bên ngoài, Từ Hạo Nhiên đẩy cửa phòng ra, từng bước chân khó nhọc đi vào, cảm giác mười phần nặng nề.

Hắn ôm chặt lấy Vương Tư Tư từ phía sau, trầm giọng nói: “Tư Tư, chắc là tập đoàn Lạc Thị đã thu về tiền vi phạm hợp đồng, 4000 vạn đưa vào đó, Tuyết Phỉ phải làm thế nào chịu đựng được đây.”

Ánh mắt Vương Tư Tư lộ ra luồng lệ khí, cô hít sâu một hơi, lo lắng quay đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không thì để em quay trở về giúp Lục tổng chụp cho xong quảng cáo? Nhưng hắn lúc trước đã đuổi em đi, em chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý……

Từ Hạo Nhiên nghe vậy thì lắc đầu, thở dài nói: “Cũng là do Tuyết Phỉ tự làm bậy, rõ ràng vẫn đang rất tốt, thật không biết cậu ấy đột nhiên sao lại muốn giải ước với em.” Hắn không thể nhìn được Tư Tư chịu một chút ủy khuất, lúc Tuyết Phỉ vừa mới tiếp nhận công ty gặp nhiều khó khăn như vậy đều có thể vượt qua, hiện tại công ty đã sớm đi vào ổn định, hẳn là cậu ấy sẽ không có vấn đề gì.

“Bất quá nói không chừng công ty giải trí Lục Thị còn có cơ hội để trở mình,” Vương Tư Tư sóng mắt lưu chuyển, cô chớp chớp đôi mắt, đột nhiên nói, “Hạo nhiên, anh có còn nhớ rõ ngày đó chúng ta ở nhà hàng đã nhìn thấy Lục tổng hay không? Hình như lúc đó hắn đi vào phòng riêng của Lạc tổng Lạc Đàm Thiên của tập đoàn Lạc Thị, thì ra giữa bọn họ còn có mối quan hệ này. Công ty kỹ thuật kia không phải chính là công ty con của tập đoàn Lạc Thị hay sao? Nói không chừng chỉ cần Lạc tổng nói một câu, Lục tổng liền không cần phải bồi thường tiền nữa.”