Dù sao công chúa chỉ là tới nhìn một chút, lại không phải tới tham gia triều chính.
Thay đổi một cách vô tri vô giác, không chỉ có Khang Ninh Đế khoan dung hơn với nàng, ngay cả nhóm quyền thần đối với rất nhiều hành vi phá cách của nàng đều làm như không thấy.
Khang Ninh Đế sáng sớm đã sai người đem đề mục sách luận thi Đình đã sớm nghĩ tốt công bố. Hành Ngọc ở bên cạnh nghe, phát hiện đây là một đề về kinh tế dân sinh.
Dân sinh đối với nho sinh mà nói là viết rất dễ dàng, nhưng địa vị sĩ nông công thương đã duy trì rất lâu, chỉ sợ kinh tế không dễ viết. Căn cứ vào điều này, Hành Ngọc hiểu ra mục đích của Khang Ninh Đế khi đưa ra đề này.
Khang Ninh Đế kế vị mười lăm năm, cả nước trên dưới đã có sự thịnh thế, ông ấy lại là đế vương có hùng tài vĩ lược, cần nhân tài nói thật làm thật mà không phải loại người chỉ biết văn vẻ.
Ý niệm nào đó ở trong đầu nàng xẹt qua một cái chớp mắt đã bị nàng vứt ra.
Dù sao một đời này nàng chỉ tính toán làm một công chúa cẩm y ngọc thực được sủng ái, chính trị gì đó, nhìn thấu không nói toạc là được.
Hành Ngọc ngồi ngay ngắn ở đây có chút nhàm chán, liền đem ánh mắt dời tới trên người mấy học sinh đang trả lời ở phía dưới .
Chỗ ngồi thi Đình an bài theo xếp hạng ở kỳ thi mùa xuân. Người đứng đầu Nam bảng thi Hội ngồi ở vị trí chính giữa bàn thứ nhất, đối diện bọn họ.
Hành Ngọc nhìn hắn liền dời đi tầm mắt.
Dù soa…… tướng mạo bình thường.
Nàng tùy ý nhìn mấy người ngồi gần trước, cuối cùng tầm mắt lựa chọn dừng lại ở trên người Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc là người có nhan giá trị tối cao trong nhóm này.
Có lẽ là Hành Ngọc nhìn quá mức nghiêm túc lại không thèm che giấu, tầm mắt Khang Ninh Đế cũng bị hấp dẫn qua. Mà mấy vị đại thần Nội Các ngồi ở bên Khang Ninh Đế thấy Hoàng Thượng đều nhìn qua, cũng yên lặng nhìn về phía Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc phá án giỏi, bởi vậy cảm giác tầm mắt của hắn so người bình thường càng mãnh liệt hơn nhiều. Ngay từ lúc đầu đáp đề còn đỡ, kết quả đột nhiên cảm thấy hình như có rất nhiều tầm mắt dừng ở trên người hắn.