Chương 3: Chức Nghiệp Thần Côn 3

“Ngươi uy hϊếp ta?” Tống Hằng mắt phượng hẹp dài nhíu lại, lộ ra vài tia nguy hiểm.

Hành Ngọc cười cười, “Một ngàn lượng chắc giá. Ở trước khi nhìn thấy ngân phiếu, ta sẽ không mở miệng nói thêm một câu.”

Tống Hằng thần sắc thay đổi, cuối cùng vẫn là đưa mắt ra hiệu phía sau. Phía sau tôi tớ đi theo tiến lên, từ trong tay áo móc ra ngân phiếu đưa cho Hành Ngọc. Thấy Hành Ngọc tiếp nhận, Tống Hằng lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám can đảm gạt ta, tự mình gánh lấy hậu quả.”

Hành Ngọc cúi đầu đếm đếm, phát hiện so với một ngàn lượng còn nhiều hơn hai trăm lượng, thuận miệng khen Tống Hằng một tiếng, “Thế tử quả nhiên là người sảng khoái.”

Tống Hằng một khuôn mặt tuấn tú nhìn Hành Ngọc, nếu không phải Hành Ngọc vừa rồi trấn trụ hắn, Tống Hằng đã sớm muốn đem thần côn không biết trời cao đất dày này kéo xuống đánh một trận. Hắn Tống Hằng là người nào, chẳng lẽ còn sẽ khất nợ không bằng?

Thần côn này thế nhưng còn muốn cố ý đếm.

Hành Ngọc mới mặc kệ Tống Hằng nghĩ như thế nào đâu, cô để thị vệ tôi tớ Tống Hằng phía sau tản ra, thấy Tống Hằng nhướng mày, cô bổ sung nói: “Thiên cơ này tự nhiên là càng ít người biết càng tốt.”

Tống Hằng không nói thêm cái gì, trực tiếp cho những thị vệ đó thối lui đến bên ngoài ngõ nhỏ. Dù sao hắn không cảm thấy đạo sĩ yếu đuối mong manh trước mắt này có thể làm ra uy hϊếp gì.

Hành Ngọc đem ngân phiếu thu lại, hạ giọng nói với Tống Hằng: “Ở dưới tàng cây hoa mộc miên trong sân có thể hóa giải.”

Nữ chủ thích hoa mộc miên như vậy, Hành Ngọc mới không tin trong viện nàng ta không có cây mộc miên đâu.

Mộc miên ở Tống Thành cực kỳ hiếm thấy, mộc miên trong viện Thiên Nhi vẫn là hắn cố ý làm người từ phương nam đưa tới đây. Người này thế nhưng biết trong viện Thiên Nhi có mộc miên, lập tức, Tống Hằng đối với Hành Ngọc càng thêm vài phần tin phục.

“Đa tạ đại sư.” Tống Hằng xưng hô với cô bất tri bất giác đã thay đổi. Nếu là việc của hắn, Tống Hằng có lẽ sẽ không quá để ý, nhưng sự tình liên quan đến Thiên Nhi hắn tự nhiên cành nguyện ý thận trọng.



“Đúng rồi, thế tử ngọc bội bên hông cởi xuống cho ta xem một chút, ta xử lý một phen. Phía trên đã từng dính máu, dễ dàng ảnh hưởng đến thai phụ, hơn nữa đối với hài tử trong bụng thai phụ ảnh hưởng không tốt.”

Lại lần nữa cảm tạ cốt truyện, bằng không cô cũng không biết phía sau cái ngọc bội này còn có chuyện xưa.

Tống Hằng hiện tại đã bị Hành Ngọc lừa dối được hoàn toàn tin phục. Dù sao cho dù là người thân của hắn, một số sự tình cũng không phải rất biết rõ, hiện tại đạo sĩ này biết, xem ra cũng là thật có bản lĩnh.

Tống Hằng cúi đầu mở ngọc bội, Hành Ngọc bước chân hướng bên cạnh dịch một bước, dùng dùng tay nhắm ngay huyệt đạo một chưởng đánh xuống. Cô hiện tại thân thể này tuy rằng nhỏ gầy nhưng là cũng đủ cao, Tống Hằng cúi đầu cô đánh đến thập phần thuận tay.

Tống Hằng chỉ cảm thấy sau cổ một trận đau nhức truyền đến, không kịp kêu lên một tiếng, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Hành Ngọc sợ hắn ngã xuống phát ra động tĩnh quá lớn, vội vàng kéo lấy nam chủ nặng muốn chết, làm chậm lại tốc độ hắn rơi trên mặt đất, gỡ xuống ngọc bội trong tay hắn liền dọc theo một lối khác chạy mất.

Ngõ nhỏ truyền đến “Phanh” mà một tiếng trầm vang, một thị vệ canh giữ ở đầu hẻm nghe thấy thanh âm kỳ quái, nghiêng đầu đi hỏi mấy thị vệ khác, “Các ngươi có nghe được thanh âm kỳ quái gì hay không?”

“Này…… hình như là từ ngõ nhỏ truyền ra tới, thế tử cũng đi vào có thời gian, chúng ta nên đi xem hay không.”

Mấy người đối diện nhìn nhau, lập tức hướng ngõ nhỏ đi đến.

Chờ Tống Hằng tỉnh lại thời điểm hắn đem tất cả thị vệ đều bên người phái ra đi tìm Hành Ngọc, Hành Ngọc đã đổi thành nữ tử trang điểm, mặc một bộ váy màu lam nhạt, ngồi ở quán mì nhỏ vui sướиɠ mà ăn mì sợi no bụng.

【 Cô như thế nào biết số mệnh nữ chính có một kiếp, nguyên tác không có nói đến chuyện này a. 】