Chờ mấy vị thái y khác cũng bắt mạch xong, mấy người ở cùng nhau thấp giọng nói nhỏ, cuối cùng là Tưởng viện chính đứng ra bẩm báo kết quả, “Công chúa mạch tượng cực kỳ kỳ quái, thần phỏng đoán công chúa hẳn là bẩm sinh thiếu hụt, thế cho nên miệng không thể nói, nhưng mà công chúa cũng không có dấu hiệu không thể nghe được.”
Đơn giản mà nói chính là công chúa bẩm sinh thiếu hụt, không phát âm được, nhưng lại rất kỳ quái là có thể nghe được thanh âm.
Cho nên nói đây là nguyên nhân mãi cho đến hiện tại mới phát hiện Hành Ngọc không thể nói. Đối với trẻ con mà nói, bẩm sinh nghe cùng nói cơ bản là cùng nhau. Nhưng mà thời điểm người khác cùng Hành Ngọc nói chuyện nàng giống như đều có thể nghe hiểu, một đôi mắt xinh đẹp giống như có thể nói.
Thục Quý Phi lập tức nước mắt liền rơi xuống, tiến lên ôm lấy Hành Ngọc, đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ thuần tịnh xinh đẹp của nàng.
Hành Ngọc khi nghe được thái y chẩn bệnh cũng không kinh ngạc, nàng thời điểm sớm hơn cũng đã biết tình huống của mình. Nàng một đời này là xuyên qua khi mới sinh ra, từ khi có cảm giác ở bên người nàng cẩn thận chiếu cố nàng chính là Thục Quý Phi. Hành Ngọc vươn tay nho nhỏ mềm mại của mình sờ sờ gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Thục Quý Phi, nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt.
Tránh thoát ôm ấp của Thục Quý Phi, Hành Ngọc bước chân ngắn nhỏ có chút thất tha thất thểu đi đến bên cái bàn, giãy giụa muốn đem giấy bút phía trên cầm lấy.
Đại cung nữ vẫn luôn ở bên cạnh hiểu ý, tiến lên đem giấy bút đưa cho Hành Ngọc, cũng cẩn thận mà giữ nàng, để tránh nàng té xuống.
Hành Ngọc một lần nữa chạy đến trước mặt Thục Quý Phi, đem giấy bút đưa tới trước mặt nàng, một đôi mắt trong sáng hắc bạch phân minh nhìn Thục Quý Phi, lại nhìn Hoàng Thượng, miệng hướng bọn họ cười đến đặc biệt ngọt.
Khang Ninh Đế nguyên bản còn đang ngồi, kết quả đối diện đôi mắt thủy linh phảng phất có thể nói của Hành Ngọc, lập tức đáy lòng mềm nhũn. Cũng ở bên cạnh Thục Quý Phi nửa ngồi xổm xuống, “Ngọc Nhi là nói về sau có thể trên giấy cùng chúng ta nói chuyện phiếm sao?”