Lời Lâm Kiến Chương nói Ôn Hinh không có nghe thấy, ném xuống cái phiền toái tên Lâm Kiến Chương này Ôn Hinh thập phần cao hứng, một đường vừa đi vừa hát.
Nhà ăn của đơn vị cung cấp bữa sáng, Ôn Hinh tay cầm hộp cơm vừa lúc nhìn thấy trưởng phòng Trương, cô chủ động ngồi vào bên cạnh ông ấy.
"Trưởng phòng Trương, có chuyện tôi nghĩ cùng ngài nói một chút."
Trưởng phòng Trương nhìn về phía Ôn Hinh vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Ôn đồng chí có việc gì a, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống."
Ôn Hinh ngồi xuống, nói: "Trưởng phòng, tôi cùng Lâm Kiến Chương chia tay. Lần trước tôi rơi xuống nước, lúc đó nghiêm trọng ngài cũng biết đấy, nhà chúng tôi cùng nhà bọn họ cũng gần quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt, nhưng nhà bọn họ không một ai tới thăm, đến ngay cả một lời hỏi thăm cũng không có. Nếu chỉ như vậy không nói làm gì, nhưng mà người nhà bọn họ thật sự là quá coi thường người khác.
"Hắn và vợ trước đã ly hôn, nhưng vợ trước của hắn mỗi ngày đều tới ngốc ở nhà hắn, chuyện này tôi nhịn không nổi. Bây giờ không phải xã hội cũ, cũng không phải những năm ba bốn mươi về trước, chẳng lẽ còn có kiểu chia ra đại phòng, nhị phòng, đã ly hôn rồi lại không rời khỏi nhà hay sao?"
Nghe xong Ôn Hinh nói, trưởng phòng Trương sắc mặt xanh mét. Lâm Kiến Chương cùng Ôn Hinh là ông làm mối hai người họ, gia đình Lâm Kiến Chương làm như vậy là đánh vào mặt mũi của ông, làm ông mất mặt."
Nguyên bản nhìn Lâm Kiến Chương cũng là một người đáng tin cậy, như thế nào có thể làm ra loại chuyện như thế này? Một người vợ trước đã ly hôn nhưng cả ngày vẫn chạy đến nhà chồng cũ, nếu đổi lại là người khác người ta cũng không chịu nổi.
Ôn Hinh đã công tác ở đây mấy năm có không ít người để ý đến cô. Nếu không phải nhà ông không có con trai độ tuổi thích hợp trưởng phòng Trương mới không muốn tiện nghi cho Lâm Kiến Chương đâu. Sau khi đem Ôn Hinh giới thiệu cho Lâm Kiến Chương, trưởng phòng Trương không thiếu bị chèn ép.
Nghĩ đến những người đã chèn ép mình, nếu để những người đó biết được ông mai mối không thành sẽ nói ông thế nào đây, trưởng phòng Trương sắc mặt ngày càng nghiêm túc.
Ông nghiêm mặt nói: "Ôn Hinh, chuyện này tôi sẽ do hỏi tình huống từ đồng chí Lâm Kiến Chương. Đương nhiên, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của cô."
Ôn Hinh cười cười, cảm kích nói với trưởng phòng Trương: "Cảm ơn trưởng phòng, trưởng phòng ngài cứ ăn từ từ, tôi xin phép đến bên kia cùng nhóm Tiền Trinh ăn cơm."
Trưởng phòng Trương gật gật đầu.
Ôn Hinh bưng bát cơm, chạy chậm đến bàn của Tiền Trinh. Vừa mới ngồi xuống, Tiền Trinh liền gấp không chờ nổi hỏi: "Tiểu Ôn, cô vừa cùng trưởng phòng Trương nói gì vậy?"
Ôn Hinh cầm lấy bánh bột ngô cắn một miếng: "Tôi cùng với Lâm Kiến Chương chia tay, vì thế nói một tiếng với trưởng phòng Trương, dù sao thì ông ấy cũng là người làm mối cho tôi."
Ôn Hinh nói làm mọi người sửng sốt, không phải ngày hôm qua quân nhân đó vừa đến tìm Ôn Hinh sao? Như thế nào hôm nay lại chia tay rồi. Tiền Trinh ở chỗ làm là người mà cô thân cận nhất, vì thế không không ai mở miệng hỏi mà nhường Tiền Trinh hỏi. Tiền Trinh mở miệng dò hỏi: "Vì sao lại chia tay? Không phải hôm qua hắn còn đến tìm cô sao?"
Ôn Hinh đem lời nói vừa nói với trưởng phòng Trương nói lại với họ.
Tiền Trinh sau khi nghe xong đập tay cái xuống bàn: "Cô làm rất đúng, loại người này nên chia tay, hiện tại còn chưa bàn đến chuyện đám cưới còn như vậy, nếu sau này hai người thật sự kết hôn, còn không biết sẽ bị khi dễ thành cái dạng gì nữa đây."
Những người khác cũng mồm năm miệng mười an ủi Ôn Hinh. Có vai người lớn tuổi một chút, vừa đúng lại có người thân trong nhà là nam giới đang độ tuổi phù hợp với Ôn Hinh, liền có ý định giới thiệu cho cô.
Mới chỉ một buổi sáng, sự tình của Ôn Hinh và quân nhân kia chia tay đến ngay cả con chó mà đầu bếp ở nhà ăn nuôi cũng biết chuyện này. Khi biết nguyên nhân hai người chia tay, một vài người nói quân nhân kia đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Sau khi Ôn Hinh chia tay cả người nhẹ nhàng. Buổi chiều lên nhận tiền lương ở phòng tài vụ, Ôn Hinh liền đi thẳng đến chỗ bán thịt cạnh Cung Tiêu Xã, buổi chiều đã không còn nhiều thịt để bán. Chỉ còn lại chút thịt nạc và xương lớn. Ôn Hinh cũng không chọn, lấy một cân thịt nạc, lại mua thêm hai mao tiền xương.
Đi ngang qua Cung Tiêu Xã, nghe nói buổi chiều sẽ có đậu hũ, Ôn Hinh lại đi vào mua hai khối.
Từ trong Cung Tiêu Xã đi ra ngoài, Ôn Hinh đem đồ vật treo ở đầu xe đạp, tươi cười đầy mặt đạp xe về nhà.
Cảm giác mua sắm thật sự là quá tốt, trách không được mấy năm trước trong vương phủ Vương phi cùng các Quận chúa thích đi dạo phố.
Ôn Hinh về đến nhà, dựa theo thường lệ nguyên chủ làm, đưa cho Trương Tú Anh mười hai đồng, để lại cho chính mình mười đồng, tất cả các loại phiếu định mức đều đưa cho Trương Tú Anh giữ. Trương Tú Anh nhìn thấy Ôn Hinh mang thịt và đậu hũ về, lại cho Ôn Hinh một đồng tiền.
Ai cũng không chê nhiều tiền, Ôn Hinh cười hì hì đem tiền cất đi.
Trương Tú Anh giơ tay điểm điểm đầu Ôn Hinh: "Lần tới đừng mua đồ cho nhà mình, trong nhà chúng ta cái gì cũng không thiếu."
Trương Tú Anh không phải là người hà khắc hay gia trưởng, trong nhà cũng khá giả, một tuần có hai ngày được ăn trứng gà, thịt thì một tháng cũng được ăn một lần.
Thời gian ở chung dài như vậy, lại chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, Ôn Hinh đối với Trương Tú Anh đã thực thân cận. Cô lôi kéo tay Trương Tú Anh, kề sát cánh tay bà: "Hôm nay con rất vui, vậy nên chúng ta ăn ngon chút để chúc mừng."
Trương Tú Anh tò mò hỏi khuê nữ nhà mình: "Có gì chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Ôn Hinh đem chuyện mình và Lâm Kiến Chương chia tay nói ra, Trương Tú Anh sau khi nghe xong cũng cảm thấy thư thái: "Gia đình như vậy liền không thể gả, gả qua rồi chắc chắn sẽ phải chịu ủy khuất, ta cùng cha con chỉ có một đứa con gái là con, chúng ta không nỡ để con bị người khác chà đạp. Chia tay là tốt, xác thật nên chúc mừng."
Trương Tú Anh nói tiếp: "Tối nay chúng ta hầm đậu hũ ăn, xương lớn bảo cha con chặt ra từng đoạn, cho vào nồi hầm một đêm, buổi sáng ngày mai lại cho thêm hai cái củ cải vào nồi, ăn canh xương hầm củ cải, thế nào?"
"Được được được." Ôn Hinh đương nhiên là đáp ứng.
Vì thế buổi tối Ôn gia liền cải thiện thức ăn. Ôn Hinh mua về thịt heo hầm đậu hũ, đậu hũ cắt thành từng miếng nhỏ, hầm lửa nhỏ, thật sự rất thơm. Ôn đại tẩu cùng Ôn nhị tẩu vừa trở về. Lúc này đồ ăn vừa mới được mang lên, thêm chút hành, nhìn thực sự đẹp mắt được đặt xuống cái bàn trúc, bên cạnh là một chén tương do chính Trương Tú Anh làm. Lúc ăn cơm đều ăn một ngụm lớn, vô cùng thoải mái, ăn đến trong lòng đều vui sướиɠ.
Trên bàn cơm Trương Tú Anh tuyên bố sự tình Ôn Hinh cùng Lâm Kiến Chương chia tay, Ôn đại tẩu Ôn nhị tẩu cũng chưa tỏ vẻ thế nào, Ôn đại ca cùng Ôn nhị ca rất tán đồng cách làm của Ôn Hinh.
Trương Tú Anh là người mẹ tốt, từ nhỏ đến lớn đối xử với ba anh em bình đẳng như nhau, đồ vật mà hai anh em có, Ôn Hinh cũng sẽ có còn sẽ không kém hai anh em. Vì thế ba anh em đều rất hòa thuận.
Lớn lên trong gia đình như vậy, không sợ khi lớn từng người có gia đình sẽ quá khác biệt (mk nghĩ ý của câu này là: ba anh em họ sẽ không vì có gđ riêng mà trở nên xa cách nhau). Nguyên chủ cùng Lâm Kiến Chương một đời kia viên mãn, hai anh của cô trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Ôn Dược Quân không có tỏ vẻ gì, nhưng lại gắp cho Ôn Hinh một miếng thịt.
Nói xong chuyện này, Trương Tú Anh lại cùng Ôn Hinh nói: "Hiện tại rau dại mọc rất nhiều, ngày mai con được ở nhà thì cùng ta lên núi đào chút rau dại đi. Chúng ta nhiều người cùng đào sẽ được nhiều hơn, phơi khô tích trữ để đến mùa đông dùng."
Ôn Hinh vừa ăn cơm vừa gật đầu.
Ôn nhị tẩu đang ăn cơm bỗng nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, nhịn không được chạy đến cạnh chân tường nôn khan.
Chờ Ôn nhị tẩu trở lại, nghênh đón cô ấy là một loạt ánh mắt sáng ngời của mọi người.
Trương Tú Anh trực tiếp hỏi Ôn nhị tẩu: "Mai Mai, chuyện đó của con đã bao lâu rồi chưa có tới?"