La Mãn Trân đôi mắt đột nhiên mở to, Lâm Kiến Chương lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện chuyện trước kia của mình cùng Tôn Hạo Văn? Nhưng mà Tôn Hạo Văn không phải đã sớm bị mình đưa đi cải tạo hay sao? Hơn nữa chuyện cô ta cùng Tôn Hạo Văn có quan hệ với nhau đều giấu kín mít.
Đời trước mãi cho đến khi cô ta chết đều không có ai biết chuyện cô ta cùng Tôn Hạo Văn gian díu thông đồng với nhau.
Hoảng loạn cũng chỉ trong chớp mắt, La Mãn Trân nghĩ đến đây một tia chột dạ trong nháy mắt tan thành mây khói, cô ta cầm lấy tay Lâm Kiến Chương: "Lâm Kiến Chương anh điên rồi sao? Tôi cùng Tôn Hạo Văn có thể có quan hệ gì chứ? Chúng tôi chỉ là bạn học mà thôi."
Lâm Kiến Chương gắt gao nhìn chằm chằm La Mãn Trân, không có nhìn ra một chút sơ hở nào từ trên mặt cô ta.
Hắn nhớ tới khi mua đồ ở cửa hàng quốc doanh, những người đó nói La Mãn Trân cùng Tôn Hạo Văn có gian tình, ánh mắt hắn bỗng trở nên sắc bén hơn.
Tin đồn vô căn cứ, mọi sự tất có nguyên nhân.
Nếu La Mãn Trân thực sự chỉ là đồng học với Tôn Hạo Văn liền thôi, còn nếu hai người bọn họ có quan hệ bất chính nào đó, Lâm Kiến Chương cười: "La Mãn Trân, cô tốt nhất đừng để tôi tra ra chuyện gì, nếu để tôi điều tra ra được, thì ngay cả phải bỏ bộ quần áo quân nhân trên người này, tôi cũng khiến cô phải trả một cái giá đắt đấy."
Lâm Kiến Chương phủi tay đi ra cửa, La Mãn Trân ngã ngồi trên giường đất, bả vai bị Lâm Kiến Chương bóp đến sinh đau, cô ta xoa xoa bả vai, một bên tự an ủi chính mình sẽ không có chuyện gì, không quan hệ, đời trước cô ta làm rất cẩn thận, Lâm Kiến Chương tra không ra.
Nhưng càng an ủi chính mình cô ta lại càng không yên.
Kỳ nghỉ của Lâm Kiến Chương còn ba ngày nữa là kết thúc, ba ngày này hắn muốn tra ra chân tướng sự việc là không có khả năng, nhưng không sao bao lâu hắn ta cũng có thể chờ.
Lâm Kiến Chương tìm chiến hữu của hắn là Cao Vinh Hoa đến hỗ trợ.
Cao Vinh Hoa năm trước vừa xuất ngũ, trước khi xuất ngũ anh ta là vương bài trong tổ trinh sát, nếu không phải thân thể có vấn đề không thể tiếp tục làm việc trong quân đội, ai cũng luyến tiếc anh ta xuất ngũ.
Anh ta từng là lớp trưởng của Lâm Kiến Chương, hai người lại là đồng hương vì thế quan hệ cũng không tồi.
Lâm Kiến Chương đến nhờ hắn giúp đỡ, đây lại là chuyện xấu trong nhà, hai người cũng quen thuộc nên Cao Vinh Hoa một chút cũng không nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Cho đến hôm nay, Tôn Hạo Văn đã bị đưa đến công trường lao động cải tạo hai năm, trước kia hắn ta ở cửa hàng quốc doanh huyện thành làm kế toán, khi hắn ta xảy ra truyện ngay lập tức liền có người thay thế vị trí của hắn ta.
Người đã đi nhưng truyền thuyết về hắn vẫn luôn còn đó.
Cao Vinh Hoa biết được trước kia ở của hàng quốc doanh hắn ta có một đối thủ một mất một còn, anh ta liền tìm đến người đó hỏi chuyện, tên đó cũng thập phần phối hợp.
Cao Hoa Vinh âm thầm thăm hỏi điều tra một vòng, đem kết quả gửi cho Lâm Kiến Chương.
Lâm Kiến Chương thu được đem thư đến chỗ không người xem, càng xem càng sinh khí.
Từ kết quả điều tra cho thấy, Tôn Hạo Văn cùng La Mãn Trân thời đi học đã có chút ái muội, sau lại vì La Mãn Trân bỏ học ở nhà nên bị chặt đứt liên hệ.
Sau khi hắn cùng La Mãn Trân kết hôn, trong tay La Mãn Trân có tiền liền thường đi cửa hàng quốc doanh mua đồ, hai người bởi vì từng là bạn học Tôn Hạo Văn liền chiếu cố cô ta nhiều hơn chút.
Phát triển sau này, La Man Trân chỉ cần đi đến cửa hàng quốc doanh, Tôn Hạo Văn sẽ tự mình tiếp đón.
Mà Tôn Hạo Văn dựa theo ghi chép cho thấy anh ta càng ngày càng mua nhiều quần áo nữ trong cửa hàng.
Mà để cho người ta khắc sâu nhất là một kiện áo khoác màu lam, kiện áo khoác kia trong cửa hàng chỉ có ba cái, nhưng chỉ có hai kiện được mang ra bán.
Một cái được con dâu huyện trưởng mua, một cái trong tay con gái huyện trưởng, mà một cái cuối cùng La Mãn Trân từng mặc qua.
Hiện tại cái áo khoác nhung kia còn treo ở trong tủ quần áo của La Mãn Trân.
Chẳng sợ hai ba năm qua đi, khi trời lạnh La Mãn Trân mang kiện áo kia ra mặc vẫn sẽ có người cảm thấy kinh diễm.
Đọc đến chỗ này, Lâm Kiến Chương đã không cần đọc tiếp nữa, chuyện La Mãn Trân nɠɵạı ŧìиɧ đã được xác thực.
Trách không được bọn họ không có bất kỳ mâu thuận gì nhưng La Mãn Trân nhất quyết đòi ly hôn, trách không được bất kể hắn cầu xin La Mãn Trân như thế nào đều không quay đầu lại, nguyên lai là sớm đã có niềm vui mới.
La Mãn Trân sau này vì cái gì lại hối hận muốn quay trở lại, bởi vì Tôn Hạo Văn bị người ta tố cáo phải đi cải tạo ở nông trường a.
Chỗ mới dựa vào đã không còn, La Mãn Trân tiêu tiền vô độ, không có tiền không phải cô ta liền tìm về người chồng cũ là hắn đây, để hắn cung cấp nuôi dưỡng cô ta hay sao?
Lâm Kiến Chương đem toàn bộ sự tình sâu chuỗi lại rõ ràng, trời tối bụng réo lên, Lâm Kiến Chương lúc này mới phát hiện mình đã ở chỗ này ngồi gần hai tiếng đồng hồ.
Hắn đứng lên, tay nắm chặt xấp tư liệu trong tay bước chân hướng về phía viện nhà ở.
Vừa đến cửa viện, Lâm Kiến Chương lại không nghĩ trở về, hắn xoay người đi liên đội.
Đêm nay hắn muốn dẫn đội tập huấn ban đêm.
Vì nữ nhân La Mãn Trân này, hắn đã đắc tội rất nhiều chiến hữu, công tác cũng không làm cẩn thận bị chỉ đạo viên phê bình mấy lần.
Hắn không thể tiếp tục chệch hướng được.
Buổi tối khi Lâm Kiến Chương về nhà đã là 9 giờ.
Trừ bỏ thời điểm vừa tới tùy quân, còn lại La Mãn Trân sẽ không ngồi chờ hắn chở về nhà.
Trong nhà một mảnh tối om, hắn bật đèn lên, đồ ăn buổi tối La Mãn Trân làm vẫn còn ở trên bàn.
Dùng mỡ heo để nấu, mỡ heo đã đông lại, một cái chén ăn xong cũng vẫn để trên bàn, trong phòng trên mặt đất tất cả đều là bụi.
Lâm Kiến Chương không dọn dẹp, trực tiếp đi vào phòng ngủ nhỏ.
La Mãn Trân tỉnh giấc, không nhìn thấy Lâm Kiến Chương nằm bên cạnh, cô ta lửa giận hừng hực thiêu đốt, cô ta nhớ tới đời trước cô ta có chồng nhưng hằng đêm lại phải lẻ bóng cô đơn.
Cô ta xuống giường, đi giày đến phòng ngủ phụ, Lâm Kiến Chương đang nằm trên giường ngủ phụ ngủ đến an ổn, La Mãn Trân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lửa giận lại không một chút tiêu tan.
Cô ta lay tỉnh Lâm Kiến Chương, giống như như kiếp trước oán hận Lâm Kiến Chương, cô ta chỉ lo phát tiết lại không nhìn thấy ánh mắt Lâm Kiến Chương đang nhìn cô ta, ánh mắt đó giống như đang nhìn ruồi bọ vậy, tràn ngập chán ghét.
Lâm Kiến Chương chỉ cần tưởng tượng đến hơn một năm này hắn cùng cô ta làm những hành động thân thiết, liền cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
"Cút đi".
Lâm Kiến Chương hung hăng nắm chặt tay, gân xanh hiện lên trên trán.
Lâm Kiến Chương cảm thấy La Mãn Trân hẳn là rất may mắn vì hắn không đánh phụ nữ, nếu không phỏng chừng ngày mai cô ta se không thể nhìn thấy mặt trời.
La Mãn Trân bị bộ dáng của Lâm Kiến Chương làm cho hoảng sợ, trong lòng vẫn có chút sợ hãi vội vàng đi ra ngoài.
Lâm Kiến Chương suy nghĩ hai ngày, quyết định đi một chuyến đến nông trường, hắn vừa mới nghỉ phép trở về lại tiếp tục xin nghỉ chỉ đạo viên không vui, răn dạy hắn một hồi mới hỏi nguyên nhân hắn xin nghỉ.
Lâm Kiến Chương không tính toán tiếp tục cùng La Mãn Trân, hắn đã ly hôn một lần cũng không sợ lại ly hôn thêm một lần nữa, hắn càng không sợ mất mặt, hắn đem tư phần tư liệu Cao Hoa Vinh điều tả được kia đưa cho chỉ đạo viên xem.
Chỉ đạo viên xem xong trầm mặc hồi lâu, phê chuẩn cho hắn nghỉ ba ngày.
Lâm Kiến Chương ngày hôm sau xin nghỉ khởi hành đi tới công trường, thông qua tầng tầng trạm kiểm soát, hắn đến được chỗ cải tạo của Tôn Hạo Văn.
Thông qua hai năm cải tạo lao động, Tôn Hạo Văn đã sớm không giống dĩ vãng, nhìn thấy Lâm Kiến Chương hắn sửng sốt một chút.
Ngay sau đó lại phản ứng lại ngay, chuyện của mình cùng La Mãn Trân bại lộ.
Nhưng không phải họ đã ly hôn sao? Lâm Kiến Chương tới tìm hắn ta làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh hắn một trận cho hả giận? Nga, hắn nhớ ra rồi lần trước em gái tới thăm hắn ta, mang đến cho hắn tin tức La Mãn Trân phục hôn với chồng trước.
Lâm kiến Chương cho rằng chính mình gặp được Tôn Hạo Văn sẽ nổi trận lôi đình, sẽ đánh hắn một trận.
Nhưng khi thật sự gặp được, Lâm Kiến Chương lại phát hiện nội tâm mình bình tĩnh đến không ngờ.
"Tôn Hạo Văn, tôi tới tìm anh là muốn hỏi anh, anh cùng La Mãn Trân là quan hệ gì?"
"Tôn Hạo Văn nhếch miệng cười: "Anh đều đã tìm đến tận chỗ này rồi còn có thể không biết tôi cùng cô ấy là có quan hệ gì hay sao?"
Mọi sự đã được xác thực, Lâm Kiến Chương chỉ cảm thấy mây xanh bay đầy trên đỉnh đầu hắn.
Hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa đánh Tôn Hạo Văn một trận, Tôn Hạo Văn không có đánh trả, hắn ta dám thông đồng cùng người phụ nữ của người khác liền đoán trước được sẽ có ngày này rồi.
Hắn ta không phải không nghĩ sẽ đánh trả mà chính là đánh không lại, đánh trả khả năng sẽ càng bị đánh thảm hại hơn nữa.
Đánh Tôn Hạo Văn xong Lâm Kiến Chương sửa sửa ống tay áo, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Tôn Hao Văn từ trên đất bò dậy, xoa khóe miệng đang chảy máu lộ ra một nụ cười điên dại.
Mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn suy nghĩ chính mình là bị ai báo cáo, lúc trước hắn rất cẩn thận, chỉ sợ là ngay cả kế toán có thâm niên cũng khó tra ra được.
Nhận hối lộ, những chuyện đó hắn ta càng làm thêm kỹ càng, ngay cả cha mẹ và anh em của hắn đều không biết được.
Tôn Hạo Văn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nhớ tới có một lần hắn ta và La Mãn Trân hẹn hò, hắn có uống chút rượu, lúc cùng La Mãn Trân mây mưa hắn ta đắc ý cùng cô ta lộ ra chút sự tình.
Trên dưới kết hợp, người báo cáo hắn nhất định là La Mãn Trân không thể nghi ngờ.
Hiện tại chính sách không có nghiêm khắc như trước kia, lần trước em gái hắn ta tới thăm, nói trong nhà đã suy nghĩ biện pháp đem hắn ra ngoài, chờ khi hắn ta ra khỏi đây hắn ta nhất định sẽ không ta cho La Mãn Trân.
Lâm Kiến Chường trở về vừa đúng thứ bảy, buổi chiều Ôn Hinh không có lịch học liền tới tìm Cố Tu Bình, cô tự ngồi xe tới.
Ở cổng cô hỏi thăm rồi đăng kí thật tốt, sau mới tự tiến quân doanh.
Lâm Kiến Chương chậm hơn vài bước so với Ôn Hinh.
Lâm Kiến Chương vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Ôn Hinh, hắn ngẩn người làm bộ lơ đãng hỏi chiến sĩ đứng gác: "Đó là người nhà ai vậy?"
Chiến sĩ đứng gác nhìn thoáng qua bóng dáng Ôn Hinh, nói: "Là người nhà doanh trưởng Cố Tu Bình."
Lâm Kiến Chương lúc này lại sửng sốt, hắn biết Cố Tu Bình, chỉ là không nghĩ tới người Ôn Hinh gả lại là anh.
Lâm Kiến Chương tròng lòng phức tạp.
Lâm Kiến Chương một đường đi theo Ôn Hinh tới cửa viện người nhà, xa xa Lâm Kiến Chương nhìn Cố Tu Bình chạy chậm từ trên sân huấn luyện chạy tới, tiếp lấy túi đồ trong tay Ôn Hinh, hai người thân mật nói nói cười cười hướng về viện người nhà.
Nhìn qua có thể cảm thấy được tình cảm của bọn họ có bao nhiêu tốt, Lâm Kiến Chương giật mình tại chỗ.
Hắn nghĩ, nếu người kết hôn cùng Ôn Hinh là chính mình, hôm nay người cùng Ôn Hinh cười ngọt ngào có phải là mình hay không?
Tiến vào viện người nhà, Cố Tu Bình quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lâm Kiến Chương nhìn chằm chằm Ôn Hinh, anh cau mày, Ôn Hinh nói chuyện không thấy anh trả lời, kéo Cố Tu Bình một phen, không vui nói: "Cố Tu Bình, em đang nói với anh, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Ôn Hinh nhìn theo tầm mắt Cố Tu Bình, nhìn thấy Lâm Kiến Chương, cũng nhíu mày: "Cố Tu Bình, anh nhìn hắn làm gì?"
"Không nhìn cái gì cả.
Hinh Hinh, anh cùng em nói chuyện này, La Mãn Trân cùng Lâm Kiến Chương khả năng lại muốn ly hôn." Cố Tu Bình từ nơi khác nghe được tin tức này nói cho Ôn Hinh nghe, đến nỗi là ai truyền ra cũng không biết được.
Ôn Hinh nhướng nhướng mày: "A, Nói như thế nào?"
"Nghe nói La Mãn Trân có người bên ngoài bị Lâm Kiến Chương phát hiện, chứng cứ đều thu thập được rồi." Trước khi quen biết Ôn Hinh, Cố Tu Bình cùng Lâm Kiến Chương cũng coi như là có quen biết, hắn có thể theo bọn họ diễn tập tất nhiên là ưu tú, doanh trưởng của bọn họ cũng từng khen hắn, ở trong quá trình diễn tập Cố Tu Bình cảm thấy Lâm Kiến Chương năng lực không tồi, là một người lính có đủ tư cách.
Sau lại biết chuyện Lâm Kiến Chương do dự trong chuyện xử lý tình cảm, không quyết đoán nên Cố Tu Bình liền có chút chướng mắt hắn.
Đặc biệt hắn cùng vợ trước mập mờ không ngừng lắc lư trước mặt Ôn Hinh, làm Cố Tu Bình đặc biệt chướng mắt hắn.
Đều là đàn ông, tâm tư của Lâm Kiến Chương anh làm sao không biết được.
Hắn hưởng thụ sự tỉnh ngộ của người vợ cũ muốn quay về bên mình, lại vẫn muốn thân cận đối tượng.
Hắn có lẽ còn ảo tưởng vợ trước của mình cùng đối tượng hiện tại tranh đấu nhau vì hắn.
Có người lớn lên bình thường nhưng lại suy nghĩ mình rất hoàn mỹ.
Đã xấu còn không biết xấu hổ.
Ôn Hinh xuy một tiếng, không phát biểu ý kiến gì về việc này.
Xem xem, không cần phải có người bày mưu hại cô ta, hiện tại không cô ta tự đem chính mình chơi xong rồi hay sao? Cũng không biết Lâm Kiến Chương sẽ chọn ly hôn cùng cô ta, hay là tiếp tục đội cái nón xanh này đây.
Lâm Kiến Chương đương nhiên là muốn ly hôn, hắn không thể tiếp tục chịu đựng ở cùng người phụ nữ dơ bẩn La Mãn Trân này được nữa.
Về đến nhà, Lâm Kiến Chương liềm đem những tư liệu tra được ném trước mặt La Man Trân.
La Mãn Trân đang chăm sóc da cho mình, đời trước Tôn Hạo Văn không để cô ta thiếu thốn trong việc chi tiêu, sau khi trọng sinh chưa cùng Lâm Kiến Chương phục hôn là lúc nghèo khổ mất mấy tháng.
Sau khi phục hôn, Lâm Kiến Chương đưa một phần tiền lương cho cô ta, tuy rằng chỗ này ở trong mắt La Mãn Trân xem ra rất đáng thương, nhưng ở niên đại này số tiền này vẫn có thể để cô ta mua rất nhiều thứ.
La Mãn Trân đang lấy kem thoa toàn thân, đây là kem bảo vệ da tốt.
Cả nhà đều là mùi thơm ngào ngạt của kem.
Lâm Kiến Chương ném tư liệu xuống trước mặt La Mãn Trân, cô ta xem cũng không xem một cái.
Cô ta cảm thấy mình phải trị cái tên dàn ông này, ngày đó buổi tối không trở về phòng ngủ không tính, còn không duyên cớ xin nghỉ vài ngày, nếu không phải cô ta đi nhà chỉ đạo viên hỏi, thì chắc cô ta cũng không biết Lâm Kiến Chương xin nghỉ.
Không thể như thế này được, đời trước Tôn Hạo Văn cũng giống như thế này, đi đâu cũng không báo cáo với cô ta, vẫn là cô ta phải ra tay quản lý lại, bằng không sau lại tạo ra một Tôn Hạo Văn nữa thì sao bây giờ?
"Hừ, anh còn biết trở về, tôi cho rằng anh không cần cái nhà này nữa rồi." La Mãn Trân nói chuyện âm dương quái khí, mà Lâm Kiến Chương sớm đã quen với cách nói chuyện âm dương quái khí này của cô ta.
Lâm Kiến Chương nhìn khuôn mặt vẫn luôn xinh đẹp của cô ta, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ôn Hình cùng Cố Tu Bình nhìn nhau mỉm cười, lại nghĩ tới lúc trước nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thấy nụ cười kia, hô hấp hắn cứng lại, rũ mắt xuống: "La Mãn Trân, ly hôn đi.".