Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm, Ôn Hinh cùng Cố Tu Bình đến đúng lúc gần tan tầm để lãnh chứng.
Lúc này giấy hôn thú chỉ là hai tờ giấy mỏng, phía trên có trích lời của chủ tịch, ở giữa viết tên hai người, dưới đóng dấu chính thức xác nhận thân phận đã kết hôn của Ôn Hinh.
Từ cục dân chính đi ra, Cố Tu Bình một tay cầm giấy hôn thú của hai người, một tay gắp gao nắm lấy tay Ôn Hinh: "Hinh Hinh, em rốt cuộc cũng là vợ của anh được quốc gia thừa nhận."
Ôn HInh nhìn anh một bộ dáng như tên ngốc, cười lên tiếng: "Xem anh như tên ngốc kìa.
Trời sắp tối rồi chúng ta mau về nhà thôi, ba mẹ đang ở nhà chờ chúng ta."
Cố Tu Bình ai một tiếng, đi đường bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Sắp tết, tiệm cơm quốc doanh đóng cửa muộn hơn bình thường một giờ, Cố Tu Bình bước vào cửa mua tất cả kẹo đường của cửa hàng, lại mua một ít điểm tâm, thuốc lá và rượu đầy cả một túi.
Ôn Hinh biết anh cao hứng nên cũng không ngăn cản anh tiêu tiền, liền đi theo anh.
Dù sao tiền lương của Cố Tu Bình cũng cao, tiêu xài như vậy không vấn đề.
Vợ chồng son mới ra lò về đến nhà, Ôn gia đã làm tốt đồ ăn, còn mở rượu, hôm nay cao hứng song hỷ lâm môn, trừ bỏ hai đứa nhỏ còn lại mọi người đều uống rượu.
Lãnh chứng chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tối nay Cố Tu Bình muốn ở tại phòng Ôn Hinh.
Của hồi môn của Ôn Hinh từ đầu năm đã bắt đầu chuẩn bị.
Gường nệm được thay mới nhìn vô cùng đẹp mắt, để thay mới chỗ này Trướng Tú Anh đã tiêu tốn hết hơn 100 đồng.
Tối nay là đêm động phòng hoa chúc, Trương Tú Anh thừa dịp mọi người đang ăn cơm liền đi đến phòng Ôn Hinh trải chăn nệm, nệm là màu đỏ rực thêu hình uyên ương.
Bà lại chuẩn bị thêm hai ngọn nến ở trên bàn.
Tắt đèn trong phòng đi, chỉ còn lại ánh nến.
Đêm đã khuya, vợ chồng son vào phòng, từng người ngồi xuống giường đất, Cố Tu Bình vốn là người mặt dày hôm nay bỗng trở nên ngại ngùng.
Qua một hồi lâu, bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng chó kêu, Cố Tu Bình mới như tỉnh mộng.
"Hinh..Hinh Hinh, chúng ta đi ngủ đi." Âm thanh của Cố Tu Bình mang theo một chút nói lắp.
Ôn Hinh ừ một tiếng, vì thế hai người đưa lưng về phía nhau cởi bỏ áo ngoài.
Ôn Hinh mặc một cái áo ngủ tiến vào trong chăn trước, trong chăn vô cùng ấm áp.
Ôn Hinh thấy ấm áp thở dài một hơi.
Cố Tu Bình bên kia rốt cuộc cũng lên được giường đất.
Thân mình anh căng cứng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Trong phòng không bật đèn, ánh nến tối tăm lay động, không biết từ lúc nào hai người trên giường dây dưa cùng nhau.
Cả phòng tràn ngập cảnh xuân, Ôn Hinh cả người tựa như đang trên một con thuyền đong đưa theo tiết tấu của Cố Tu Bình.
Ánh nến mờ nhạt, cặp mắt hoa đào của Cố Tu Bình tràn đầy nhiệt tình, đuôi mắt còn phiếm hồng.
Ngày kế khi Ôn Hinh tỉnh dậy thì Cố Tu Bình đã tỉnh từ bao giờ, anh bưng một chén chứng gà vào phòng: "Mẹ nói nếu em tỉnh thì mang trứng gà vào, em mau ăn đi."
Chạm vào ánh mắt đang cười của Cố Tu Bình, Ôn Hinh lập tức đỏ mặt.
Nghe thấy âm thanh trong trẻo của Cố Tu Bình, cô nhớ lại đêm qua Cố Tu Bình dùng âm thanh khàn khàn trầm ấm từng câu từng chữ ở bên tai cô nỉ non những lời âu yếm, bỗng nhiên cả người cô khô nóng.
Ôn Hinh cả người nhức mỏi, vẫn rời giường ăn một chén trứng gà.
Cố Tu Bình cầm chén đi phòng bếp, trở lại phòng anh ngồi bên mép giường đất, nhỏ giọng cùng cô nói chuyện.
Lâm gia thôn, Lâm Kiến Chương cùng La Mãn Trân về nhà thăm người thân.
La Mãn Trân tùy quân theo Lâm Kiến Chương đã được một năm rưỡi, nhưng cô ta vẫn luôn không có thai.
Hai người đêm qua về đến nhà, sáng nay mẹ chồng vừa nhìn thấy cô ta câu đầu tiền liền hỏi như thế nào mà còn chưa có mang thai.
Lâm Kiến Chương đang cùng cha và anh trai nói chuyện, nghe thấy vậy ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta.
La Mãn Trân cũng không có giống như năm trước dùng tâm tình lấy lòng nói chuyện với bọn họ, cô ta không kiên nhẫn mà thuận miệng nói có lệ hai câu.
Thái độ như vậy làm Liêu Kim Chi ngẩn người, dáng vẻ này của La Mãn Trân làm Liêu Kim Chi nhớ lại bộ dáng hai năm trước của cô ta.
Lâm Kiến Chương trừng mắt nhìn La Mân Trân một cái.
Giữa trưa, có người cùng thôn tới tìm Lâm Kiến Chương nói chuyện, nói nói lại nói đến chuyện Ôn Hinh.
Lâm Kiến Chương lúc này mới biết được nguyên lai Ôn Hinh thi vào đại học, cô đã có đối tượng, đối tượng cô quen cũng là một quân nhân.
Lâm Kiến Chương trong lòng ngu vị tạp trần, như là đánh nghiêng vại gia vị vậy.
Người cùng thôn nói xong là lúc gần đến giờ cơm người này liền đi về.
Lâm Kiến Chương nằm trên giường đất, nhìn lên trần nhà mặt không biểu tình.
La Mãn Trân từ bên ngoài tiến vào, cô ta lấy tay gặt hết tất cả đồ trên bàn xuống, đồ đạc rớt xuống đất phát ra một tiếng trầm vang.
Không biết từ khi nào, La Mãn Trân thích quăng đồ vật để phát tiết.
Mấy cái lu tráng men trong viện đã sớm gồ ghề lồi lõm.
Lâm Kiến Chương đã quen với việc cô ta lên cơn thần kinh, cũng không để ý tới.
La Mãn Trân thấy hắn như vậy càng giận sôi máu.
Nhưng lần cãi nhau đều như vậy, không chỉ không giải quyết được gì mà càng khiến cô ta trở nên sinh khí.
La Mãn Trân nhớ tới những lời cô ta vừa mới nghe được, Ôn Hinh cư nhiên thi đậu đại học, lại còn có đối tượng.
Cuộc sống của La Mãn Trân cô trải qua khổ sở như vậy, Ôn Hinh dựa vào cái gì mà sống hạnh phúc như vậy chứ?
La Mãn Trân không phục.
Từ trước đến nay tính cách La Mãn Trân chính là ích kỷ như vậy, cô ta chưa bao giờ sẽ tìm vấn đề trên người mình.
Đến hôm nay, cuộc sống của cô ta và Lâm Kiến Chương thành ra như vậy, cô ta lại đổ mọi tội lỗi lên người Ôn Hinh.
Cô ta cảm thấy nếu không phải Ôn Hinh cùng Lâm Kiến Chương đã quen nhau quá thân, Lâm Kiến Chương sẽ không chiến tranh lạnh với cô ta.
Lâm Kiến Chương nhất định sẽ giống như đời trước lúc họ không ly hôn, sẽ thuận theo ý cô ta, sẽ yêu thương cô ta vô điều kiện.
Nhưng lúc này Ôn Hinh đã không còn giống một năm trước, Cố Tu Bình giống như thần bảo hộ đi bên người Ôn Hinh, cô đi nơi nào anh theo nơi đó.
Thêm việc trong lòng cô có phòng bị, La Mãn Trân muốn hại cô là điều không thể.
Qua năm, kỳ nghỉ của Lâm Kiến Chương còn chưa có kết thúc, thời gian nghỉ kết hôn của Cố Tu Bình thì lại hết rồi, anh trở lại bộ đội.
Ôn Hinh phải hai tháng nữa mới tới trường học báo danh, nhàn rỗi không có việc gì Ôn Hinh liền tới nơi Cố Tu Bình đóng quân.
Cố Tu Bình sắp bị điều đi, bởi vậy đại đội không có cấp phòng ở thân nhân cho anh, Ôn Hinh chỉ có thể ở lại phòng khách.
Một cái tứ hợp viện, vừa thấy không đến 30 m vuông, chia làm hai phòng một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng khách có ít vật dụng đơn giản, không có phòng bếp.
Ban ngày, Cố Tu Bình đi doanh trại, bên ngoài trời lạnh, trong nhà khách cũng không có mấy người, Ôn Hinh sáng sớm ăn bữa sáng Cố Tu Bình mang tới, xem thư trong chốc lát rồi lại ngủ một lát, sau khi ăn cơm trưa xong lại ngủ một lát chờ Cố Tu Bình trở về.
Buổi tối Cố Tu Bình không tham gia huấn luyện sớm trở về bồi Ôn Hinh.
Trung tuần tháng hai, Ôn Hinh muốn đi tỉnh báo danh, Cố Tu Bình cũng có lệnh điều chuyển công tác.
Cát Vi cùng Ôn Hinh giống nhau đều thi đậu khoa văn đại học tỉnh, hai người thương lượng tính toán đi cùng nhau, đối tượng của Cát Vi thi không tốt bằng hai cô nhưng cũng thi đậu, học xong thì chính là lão sư cũng thật không tồi.
Lần này mọi người ngồi xe lửa, Ôn Dược Quân không yên tâm Ôn Hinh, liền đi theo đến trường đại học của cô nhìn một chút, Cát Hồng Quân cha của Cát Vi cũng đồng dạng không yên tâm, hai vị phụ thân đau sủng con gái cùng ghé vào nhau, nói không hết lời.
Cố Tu Bình dựa vào quan hệ mua 6 phiếu giường nằm, vừa lên xe vị hôn phu của Cát Vi không nói một lời để đồ xuống rồi đi ra ngoài.
Ôn Hinh chọc chọc cánh tay Cát Vi: "Làm sao vậy, hai người cãi nhau sao?"
Cát Vi cùng vị hôn phu của mình tình cảm khác tốt, rất ít khi giận dỗi, tình huống mặt đối mặt không nói một câu nào giống như bây giờ rất hiếm thấy.
Cát Vi hừ một tiếng nhỏ giọng nói với Ôn Hinh: "Không cãi nhau, là nhà hắn đưa ra yêu cầu muốn hai bọn mình trước hết kết hôn.
Này vốn dĩ cũng không có gì, dù sao hôn kỳ của hai bọn mình cũng được đĩnh sẵn vào năm nay rồi, nhà hắn nhắc tới nhà mình cũng đồng ý, nhưng mẹ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, lại đưa ra điều kiện.
Bà ấy nói cái gì mà, từ trước tới nay chỉ có vợ cung cấp nuôi dưỡng chồng đi học đọc sách, làm gì có chuyện chồng lại chu cấp nuôi dưỡng vợ đi học, muốn mình không cần đi học, kết hôn xong liền ở nhà chờ Hà Chí là được."
"Nhà mình khẳng định là không đồng ý, ba mẹ mình liền cùng ba mẹ hắn xảy ra tranh cãi, sự tình ngày đó nháo thực sự khó coi, cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được.
Bất quá Hà Chí tức giận với mình, một câu cũng không muốn nói chuyện với mình."
"Hắn không nói mình cũng không nói chuyện với hắn." Bởi vì chuyện này, tâm tình vui sướиɠ khi vào được đại học của Cát Vi đều bị giảm đi rất nhiều.
Ôn Hinh vỗ vỗ tay Cát Vi, mở miệng an ủi vài câu.
Buổi sáng mọi người xuất phát, buổi chiều đến nơi, trước tiên đi đến đại học tỉnh báo danh.
Đại học 10 năm không sử dụng nên có chút hoang vu, sân trường người đến người đi, các sinh viên trẻ tuổi trên mặt đều mang theo chờ đợi đối với sinh hoạt sau này của mình.
Ôn Hinh và Cát Vi cùng ban, hai người cũng ở cùng ký túc xá.
Ký túc xá có tám giường, Ôn Hinh cùng Cát Vi tới sớm, hai người chọn giường cạnh cửa sổ, chuẩn bị tốt giường rồi mọi người cùng đi ra ngoài.
Mọi người đều đói bụng.
Ăn cơm, một nhà ba người Ôn Hinh muốn đi quân khu tỉnh thành em nhà ở dành cho người nhà quân nhân một lát, hai cha con Cát Vi muốn đi xem Hà Chí vì thế hai người đường ai nấy đi.
Cố Tu Bình trước kia là doanh trưởng, điều đến quân khu tỉnh thành là bình điều, ánh sớm đã đưa tin tới muốn xin phòng ở cho người nhà.
Hai phòng ở một phòng khách, phòng khách có một cái ban công nhỏ, một phòng bếp nhỏ, hai phòng ngủ thi một lớn một nhỏ, anh sáng rất tốt còn có cả máy sưởi.
Ôn Dược Quân nhìn một vòng vô cùng hài lòng.
Hôm nay ba người ở lại viện dành cho người nhà.
Hôm sau, Ôn Dược Quân phải trở về.
Vựo chồng son Ôn Hinh đưa ông ra ga tàu hỏa.
Trước khi lên xe, Ôn Dược Quân từ trong túi móc ra một chồng tiền nhăn nheo đưa cho Ôn Hinh, đây là tiền mà mấy năm nay ông tích cóp riêng được, ngay cả Trương Tú Anh cũng không biết sự tồn tại của số tiền này.
Ôn Hinh đương nhiên không muốn nhận nó: "Ba, tiền này con không cần, ba lưu lại mua cho mình chút rượu cùng đồ nhắm, con không thiếu tiền tiêu."
Sau hôm Cố Tu Bình cùng Ôn Hinh đi lãnh chứng Trương Tú Anh liềm đem lễ hỏi đưa cho cô, một phân cũng không thiếu, hơn nữa mấy năm nay cô cũng có tích cóp riêng, hiện tại cũng coi như là một tiểu tú bà.
Ôn Dược Quân khăng khăng phải cho: "Tiền kia không thể động, con để khi có việc gì khẩn cấp thì dùng, ba con tuy không quản tiền nhưng cũng biết sinh hoạt cũng không dễ dàng gì, chỗ này cũng không nhiều lắm con cầm lấy coi như mua chút điểm tâm."
Ôn Hinh nhấp nhấp miệng, nhận tiền, Ôn Dược Quân lộ ra nụ cười hiền hậu.
Kiểm phiếu, ông lên xe ngồi, ông ngồi xuống cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài duỗi tay vẫy vẫy Ôn Hinh cùng Cố Tu Bình, trong miệng nói hai người mau trở về.
Xe lửa lăn cánh chạy khỏi ga, Ôn Hinh nước mắt liền rơi xuống.
Cố Tu Bình ôm lấy bả vai cô thấp giọng an ủi.
Ôn Dược Quân đến nơi xuống trạm xe lửa, đi bộ đến bến xe, khi đi ngang qua cửa hàng quốc doanh ông thấy Lâm Kiến Chương đang đứng đó hút thuốc.
Ôn Dược Quân hừ một tiếng, mắt nhìn thẳng đi qua người hắn.
Hai mắt Lâm Kiến Chương tràn đầy tơ máu, hắn hung hăng hút hai điếu thuốc, đuổi kịp bước chân Ôn Dược Quân, hai người ngồi cùng một chiếc xe, một câu cũng không nói.
Lâm Kiến Chương về đến nhà, La Mãn Trân đang nằm trên giường đất ngủ, Lâm Kiến Chương đẩy cửa ra đem La Mãn Trân từ trên giường đất dựng dậy.
"Lâm Kiến Chương anh có bệnh hay sao?" La Mãn Trân từ trong mộng bừng tỉnh, gầm lên nói với Lâm Kiến Chương.
Lâm Kiến Chương hung hăng bóp bả vai La Mãn Trân, sắc mặt dữ tợn: "La Mãn Trân, cô nói cho tôi biết cô cùng tên Tôn Hạo Văn kia có quan hệ gì.".