Editor: BonieBeta: XanhLúc này thiếu nữ xinh đẹp ngày nào nhìn bàn gỗ, im lặng không nói.
Ôn Thanh Từ đứng lên xoa đầu Lâm Tích Nghiên, nhẹ nhàng: "Tích Nghiên, có lẽ sư tỷ phải tạm thời rời đi một thời gian ngắn, muội phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Nói đến đây, trong lòng hai người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra. Ôn Thanh Từ tất nhiên sẽ bị tông môn phạt, chỉ là không biết phạt như nào.
Ôn Thanh Từ im lặng nhìn xung quanh, kiên quyết rời khỏi ngôi nhà mà bản thân đã sống từ thời thiếu nữ.
Áo trắng tung bay, một cơn gió nhẹ, không còn ai trong tầm mắt Lâm Tích Nghiên.
Cô đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy Ôn Thanh Từ dẫm lên kiếm, vạt áo bay bay, sư tỷ vẫn lạnh nhạt như lúc đầu cô gặp. Chỉ là lúc này đây, cô biết rằng người có vẻ ngoài lãnh đạm này lại cất giấu một trái tim dịu dàng biết bao.
"Sư tỷ!!!"
Lâm Tích Nghiên nhìn bóng dáng Ôn Thanh Từ mà gọi to, nước mắt lăn trên khuôn mặt rồi rơi xuống đất, cuối cùng vẫn không nhaajn được hồi đáp.
Lúc này tại điện chính lại vô cùng yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng kim rơi. Đệ tử thủ vệ đứng ở ngoài cửa đại điện, không nhìn trộm, không nghe trộm, nghiêm túc canh giữ ở cửa, giống như người gỗ.
Toàn bộ trưởng lão các đỉnh đều có mặt, tất cả ánh mắt dồn vào Ôn Thanh Từ, trưởng lão Kiếm Phong vô cùng đau đớn nhìn đồ đệ mà mình yêu thương. Chuyện này nối tiếp chuyện khác làm ông không kịp trở tay.
Ôn Thanh Từ cung kính hành lễ với các trưởng lão, đứng ở giữa sảnh, đón nhận ánh mắt của mọi người, im lặng.
Chưởng môn uy nghiêm lớn tiếng hỏi: "Ôn Thanh Từ, có phải trước khi Sở Tử Phong thông báo cho tông môn con đã biết được thân phận linh thú của Tô Cẩn Hồng không?"
Giọng Ôn Thanh Từ bình tĩnh, "Dạ."
"Có phải trước khi đỉnh chủ phái người tới tìm Tô Cẩn Hồng thì nó cũng đã rời tông môn, con có giúp nó không?"
Ôn Thanh Từ dứt khoát thừa nhận, "Dạ có."
Giờ đây, ngoại trừ trưởng lão Kiếm Phong, những người khác nhìn Ôn Thanh Từ đầy khiển trách, chưởng môn càng tức giận, một cơn giận dữ nảy lên trong lòng, "Con có biết đây là trái với tông quy, tội ác tày trời!"
Ôn Thanh Từ đón lấy linh áp của chưởng môn, mùi máu chậm rãi tỏa khắp khoang miệng, yết hầu cô khẽ nhúc nhích, lưng thẳng như cũ, bình tĩnh nói "Con biết."
Chưởng môn giận dữ rồi lại đau lòng, đệ tử chân truyền của Kiếm Phong, một hạt giống tốt thế nhưng biết sai còn làm, rốt cuộc là sai ở đâu chứ!
"Được, biết rõ mà còn cố phạm, tội càng nặng! Hôm nay phế bỏ tu vi, trục xuất tông môn, lấy đó làm gương!" Nói xong, tay phải nhanh như tia chớp điểm lên đan điền trên người Ôn Thanh Từ.
"Khoan đã!"
Trưởng lão Trương giơ tay chặn tay chưởng môn: "Chưởng môn, có thể để đệ giải thích thay đệ tử vài câu được không?"
Chưởng môn thấy trưởng lão Trương đứng ra, không thể không kìm lại lửa giận, dù sao thì trưởng lão Trương vẫn là sư đệ đồng môn với ông, quan hệ vô cùng thân thiết, vuốt mặt vẫn phải nể mũi. Mặt ông trầm xuống, gật đầu nói: "Đệ nói đi."
Trưởng lão Trương tiến lên một bước, nhìn các trưởng lão khác, "Tô Cẩn Hồng chẳng qua chỉ đang ở Trúc Cơ kỳ, vẫn chưa tiếp xúc đến bất cứ tâm pháp cao cấp nào, chưa tạo tổn hại nghiêm trọng gì với tông môn."
"Huống chi vốn dĩ bọn họ chính là sư huynh sư đệ đồng môn, tình cảm thân thiết. Đột nhiên biết được chuyện này, sẽ do dự, thậm chí thả Tô Cẩn Hồng chạy cũng không phải không thể giải thích được."
Ánh mắt trưởng lão Trương lại dời về phía Ôn Thanh Từ, ánh mắt lo lắng không che dấu chút nào: "Ôn Thanh Từ, con biết chuyện này được bao lâu?"
Ôn Thanh Từ khi đối mặt với sự uy nghiêm của chưởng môn nửa bước cũng không lùi nhưng lúc nhận lấy ánh mắt lo lắng của sư phụ lại cúi đầu, "Lúc ở trong bí cảnh con mới biết."
Chuyện này cô tự cho là không thẹn với bất cứ người nào ngoại trừ sư phụ.
Trưởng lão Trương lại xoay người nhìn chưởng môn: "Chẳng qua Ôn Thanh Từ cũng mới biết được không lâu, tuy nó đã làm sai nhưng mà xét trên tuổi còn nhỏ, bình thường cũng cống hiến cho tông môn rất nhiều, có thể giảm nhẹ hình phạt một chút không?"
Chưởng môn trầm mặc không nói, hình như hơi dao động.
Trưởng lão Chiến Phong lại lắc đầu không tán đồng, không hề đáp lại ánh mắt của trưởng lão Trương, nói tiếp: "Nếu dung lý do đó để giảm nhẹ hình phạt thì các đệ tử khác trong tông môn sẽ nghĩ thế nào? Theo tôi thì cần phải xử phạt nghiêm khắc rồi nhân cơ hội này tra rõ."
Trưởng lão Phù Phong ngày thường im lặng ít lời thế nhưng cực kỳ tiếc nuối người tài lúc này lại nhảy ra cãi cọ với trưởng lão Chiến Phong: "Lão Ngụy, lời này của ông sai rồi. Chẳng qua đệ tử này cũng mới biết chưa lâu, hơn nữa còn là sự đệ đồng môn nên trong lúc nhất thời đầu óc hồ đồ làm sai cũng không phải không thể giải thích, với lại người này tuổi tác còn chưa tới 40, tuổi còn trẻ mà đã thuộc hậu kỳ Trúc Cơ, trong giới Tu Chân này cũng được coi là thiên tài."
Trưởng lão Phù Phong lại nhìn về phía chưởng môn: "Xin chưởng môn suy xét."
Các trưởng lão khác cũng bắt đầu tranh luận không dứt, một phần tán đồng trưởng lão Ngụy, phần khác lại cho rằng trưởng lão Phù Phong nói đúng, nhân tài thiên phú cao hiếm như vậy, huống gì bình thường cô luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cương trực công chính, chỉ là một lần hành động hồ đồ nên có thể giảm nhẹ hình phạt một chút.
Các trưởng lão ở dưới tranh luận không thôi, chưởng môn cũng rối rắm. Một lát sau, thanh âm tranh luận dần dần biến mất, trong lòng chưởng môn cũng đã có quyết định.
Thôi, cho nó thêm một cơ hội vậy.
"Ôn Thanh Từ bao che cho đồng môn linh thú hơn nữa còn trợ giúp nó chạy trốn, xúc phạm môn quy. Nhưng niệm tình khi xưa cống hiến cho tông môn rất nhiều, chưa từng xúc phạm môn quy nên"
"Nhốt vào đỉnh bỏ hoang 50 năm, phế bỏ thân phận đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn, giáng xuống ngoại môn. Đồng thời các trưởng lão tự tra xem có các linh thú khác lẫn vào tông môn hay không."
Trưởng lão Trương thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phế bỏ tu vi của Ôn Thanh Từ, trục xuất khỏi môn phái là được. Bằng thiên phú của Ôn Thanh Từ, đột phá đến Kim Đan kỳ không khó, đến lúc đó ông lại đi tìm chưởng môn cầu xin khôi phục thân phận đệ tử chân truyền cho cô.
Chuyện Ôn Thanh Từ bị xử phạt khiến cho đệ tử tông môn ồn áo bàn tán. Tuy rằng các trưởng lão không coi hình phạt này nghiêm trọng nhưng trong mắt những đệ tử khác, huỷ bỏ thân phận đệ tử chân truyền cũng đã là hình phạt lớn, chứ chưa nói đến chuyện bị giam 50 năm.
Trong lúc nhất thời người thương hại, thổn thức đông đảo, toàn bộ đều vô cùng tiếc hận thiên chi kiêu nữ khi xưa lại ngã xuống đáy vực, cũng có những tiểu nhân đi đỉnh bỏ hoang cười nhạo Ôn Thanh Từ, chỉ là Ôn Thanh Từ chưa bao giờ để ý tới, bọn họ không tìm được niềm vui thì trong lòng cũng phai nhạt.
Sau khi Lâm Tích Nghiên biết được thì xách kiếm đi tìm Sở Tử Phong. Tuy lần trước cô đã thua một chiêu nhỏ nhưng lần này cô cũng biết rõ thực lực của Sở Tử Phong, tuyệt đối sẽ không tái phạm như lần trước.
Vậy mà khi Lâm Tích Nghiên tới chổ Sở Tử Phong, tu sĩ ở kế bên nhà hắn do dự mãi mới đi nhắc nhở Lâm Tích Nghiên đang nổi giận đùng đùng: "Lâm sư tỷ, Sở sư huynh dọn đến viện của đệ tử chân truyền rồi."
"Cái gì?"
Lúc Lâm Tích Nghiên tìm được Sở Tử Phong thì không nói hai lời, trực tiếp bổ về phía hắn, kiếm hóa thành nhiều phần vây quanh Sở Tử Phong.
Sở Tử Phong vừa đánh lui kiếm vừa hô to: "Lâm sư tỷ làm vậy có phải bất công quá không?"
Kiếm một lần nữa trở lại trong tay Lâm Tích Nghiên, cô cười khinh miệt, "Với loại ăn cháo đá bát thì còn gì để nói?"
"Đệ biết Lâm sư tỷ hận đệ, nhưng mà quốc có quốc pháp, môn có môn quy. Tô Cẩn Hồng sinh ra làm linh thú, bái nhập tông môn của người thì sai mười phần, đệ chỉ nói đúng sự thật thì có gì sai chứ?"
Lâm Tích Nghiên nghe thấy thì thì không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, thế mà vẫn còn người ra vẻ đạo mạo như này à?
Cô càng tức giận, gương mặt đỏ lên, đôi mắt khi tức giận lại càng thêm sáng ngời, "Chẳng lẽ đệ đã quên lúc chúng ta ở dưới mặt đất tiểu sư đệ đã kéo dài thời gian để chúng ta rời đi sao?"
Sở Tử Phong thu kiếm im lặng vài giây rồi nói: "Đệ không quên."
"Vậy sao đệ có thể làm chuyện đấy?!"
Sở Tử Phong: "Tô Cẩn Hồng đã cứu đệ một lần, sau này khi đệ gặp được nó sẽ nương tay một lần."
Lâm Tích Nghiên thấy nói chuyện với hắn như thế cũng không thông thì tức giận rời đi, âm thầm hạ quyết tâm sẽ không bao giờ dính dáng tới hắn nữa.
Sở Tử Phong nhìn Lâm Tích Nghiên rời đi, đôi tay nắm chặt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích cho đến khi sắc trời dần tối mới trở lại nhà.
Hắn biết Ôn Thanh Từ muốn giúp Tô Cẩn Hồng chạy trốn, bởi vậy vẫn luôn âm thầm quan sát. Cho đến khi Tô Cẩn Hồng rời khỏi thì hắn mới đi tới đỉnh chính.
Hắn không cho rằng hắn làm sai, vốn dĩ Tô Cẩn Hồng không nên lấy thân phận linh thú bái nhập Huyền Linh Tông. Chỉ là, khi nghĩ đến Tô Cẩn Hồng là người duy nhất không nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn bùn lầy như các đệ tử nội môn khác thì lại phiền muộn. Ngay cả Lâm Tích Nghiên, ban đầu vô cùng khinh thường hắn, do Tô Cẩn Hồng hòa giải mà cũng nói với hắn mấy câu, đôi khi còn chỉ hắn một chút.
Chỉ là... Hắn không có thời gian, kẻ thù của hắn rất mạnh, thậm chí càng ngày càng mạnh, hắn vì báo thù cho cha mẹ nên không thể lãng phí giây phút nào. Mà việc trở thành đệ tử chân truyền thì chắc chắn sẽ đạt được tài nguyên tốt hơn, tiến về phía trước nhanh hơn! Tuy hắn có thực lực nhưng vẫn không có được sự chú ý của các trưởng lão, nếu muốn lên làm đệ tử chân truyền thì còn lâu.
Tuy rằng vô cùng xin lỗi Tô Cẩn Hồng, Lâm Tích Nghiên và Ôn Thanh Từ nhưng hắn không hối hận.
Muốn đạt được điều gì thì sẽ phải mất đi một thứ gì đó.
Thời gian trôi nhanh, trăm năm trôi qua như chó chạy ngoài đồng.
Trong thời gian đó vương triều ở phàm trần thì thay đổi nhưng đối với người tu chân thì chỉ là chớp mắt.
Trong một quán trà nhỏ dưới nhân gian, một người mặc áo choàng đen ngồi ở bàn trống trong góc, mà điều khiến người ta sợ là học trò xung quanh lại dõng dạc hùng hồn bình luận chuyện đại sự trong nước, khí phách hăng hái, mà một ít dân chúng thì thảo luận chút chuyện phiếm. Nhưng bọn họ đều không thèm nhìn tới người ăn mặc kỳ dị này, giống như anh ta không tồn tại.
Một lát sau, một người đàn ông gầy lùn xám xịt lại đây, sau khi nhìn đến bài vị bằng bạch ngọc trên bàn, cung kính dẫn anh ta vào giữa trận pháp. Hắn vươn tay về phía người áo đen, thuần thục đặt linh thạch vào năm góc của trận pháp, ánh sáng lóe lên thì bọn họ biến mất ngay tại chỗ.
"Khách quý, đây là phòng của ngài, nếu ngài muốn bán đấu giá vật phẩm thì bấm thứ màu trắng này. Bên cạnh nó còn có bốn cái màu đỏ, sử dụng khi tăng giá, từ trái sang phải lần lượt là: một, mười, trăm, ngàn, mười ngàn, đơn vị đều là một vạn linh thạch cấp thấp, chúc ngài chọn được đồ vật như ý muốn."
Tô Cẩn Hồng gật đầu, mục đích lần này của anh là một cục đá màu đen, là lệnh để vào bí cảnh thượng cổ, thế nhưng không ai hay biết. Vì cục đá được đặt trong một linh kiếm thượng cổ, có chứa Húc kiếm.
Tuy là danh kiếm thượng cổ nhưng đã bị phế bỏ, không thể sử dụng, chỉ có ý nghĩa tượng trưng, cũng không có nhiều người hứng thú với cái này nên Tô Cẩn Hồng chỉ cần một cái giá rất thấp đã đoạt được.
Hội đấu giá lần này vô cùng sôi động, món quan trọng là phá vách tường đan, đan dược mà tu sĩ đạt Kim Đan đại viên mãn dùng khi đột phá lên Nguyên Anh, tăng xác xuất thành công ba lần, Trước món mồi ngon này, tất cả tông môn và danh gia vọng tộc đều phái người tới tham gia.
Mục tiêu của Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong là vật đó. Lần này Huyền Linh Tông quyết tâm lấy được, cho bọn họ rất nhiều linh thạch, muốn bọn họ nhất định phải lấy được đan dược này.
Sau khi Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong đấu giá xong, không tránh khỏi bị người khác theo dõi.
Tuy rằng hai người bọn họ đều thuộc Kim Đan kỳ nhưng khi đối mặt với hai sát thủ trung kỳ Kim Đan cùng và ba sát thủ hậu kỳ Kim Đan phối hợp cực ăn ý cũng không tránh khỏi rơi vào thế yếu.
Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong vẫn chưa chống trọi được nhưng rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, cũng kề cận cái chết rất nhiều lần.
Lúc Lâm Tích Nghiên trở nên nóng vội, một luồng áp lực của Kim Đan đại viên mãn bao phủ bọn họ, bốn gã sát thủ trung kỳ Kim Đan kia trực tiếp hộc máu không ngừng, nằm liệt tại chỗ.
Linh áp khéo léo tránh đi Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong, bọn họ đứng ở bên cạnh không kịp phản ứng.
Lâm Tích Nghiên nhìn chiêu thức tràn ngập sát ý của người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện này, một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.
Người áo đen không tiếng động, không nói một câu, lúc giải quyết xong mấy tu sĩ hậu kỳ Kim Đan phải rời đi thì Lâm Tích Nghiên ra vẻ vô tình phất áo choàng của hắn ra.
Mũ choàng hơi rớt xuống, gò má người đàn ông lộ ra dưới ánh nắng không phải khuôn mặt mà Lâm Tích Nghiên nghĩ.
Cô sợ hãi nhìn vết sẹo dữ tợn ước chừng bao trùm hơn nửa khuôn mặt, ấp úng nói tiếng: "Rất xin lỗi."
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra Sở Tử Phong vẫn thả Tô Cẩn Hồng. Hắn nhà ta cửa nát, cha mẹ bị gϊếŧ, từ một đệ tử ngoại môn trưởng thành đến ngang thực lực với Lâm Tích Nghiên, hắn cũng vô cùng nỗ lực, mỗi lần hắn bắt lấy cơ hội bò về phía trước thì tâm tư của hắn cũng cứng rắng cố chấp hơn Lâm Tích Nghiên nhiều. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy áy náy nhưng sẽ không hối hận, cũng không cho rằng bản thân làm sai, ở trong mắt hắn, linh thú không nên bái nhập tông môn.
Cũng không tính tẩy trắng, nơi này thực ra có quan niệm xung đột.
Tựa như bạn tốt phạm tội, bị truy nã. Có người có thể đau khổ khuyên người ta tự thú, thậm chí gọi điện thoại báo công an. Có người sẽ đưa cho người đấy một số tiền, không bao giờ gặp lại. Đại khái là xung đột giữa lý và tình.
Tui sẽ không phán xét xem Sở Tử Phong đúng hay sai, mỗi người đều có quan điểm của bản thân, tui nghĩ là lúc mỗi người đọc xong thì trong lòng cũng đã có đáp án.
Thêm câu ngoài lề: Nhưng mà tui còn đang đau lòng Ôn sư tỷ. Hiuhiu.