Editor: BonieBeta: XanhNước theo tóc Ôn Thanh Từ nhỏ xuống đất, Tô Cẩn Hồng nâng cô dậy: "Ôn sư tỷ, chổ này không có linh khí."
Kinh nghiệm lưu lạc ở bên ngoài của Ôn Thanh Từ phong phú hơn Lâm Tích Nghiên, Tô Cẩn Hồng và Sở Tử Phong nhiều, trong túi trữ vật của cô có chứa một ít đan dược khôi phục linh khí cấp tốc. Khi sử dụng túi trữ vật yêu cầu linh khí cực nhỏ, bình thường thì có thể xem nhẹ, đáng tiếc trong lúc này lại khó như lên trời.
Mọi người nhìn nhau, Ôn Thanh Từ trầm tư nhìn tường, Lâm Tích Nghiên còn đang ngồi thử khôi phục linh khí.
Tô Cẩn Hồng vuốt hoa văn trên vách tường, tìm thử xem có cơ quan gì không.
Bây giờ anh cảm thấy người hơi nóng nhưng cũng không để ý.
Có thể là bởi vì nơi này kín quá, không một kẽ hở nên mới cảm thấy hơi nóng.
Tô Cẩn Hồng sờ theo vách tường, bỗng nhiên thấy có chỗ gồ lên. Anh ấn thử, đột nhiên vách tường rung kịch liệt, trong đó có một chỗ rung mạnh hơn cả.
Động tĩnh phía dưới hấp dẫn quái vật ở phía trên, kết giới ở ngoài nước lúc này kịch liệt nổi lên, giống như có thứ gì đó phải đi ra ngay lập tức.
Tất cả mọi người lật tức rút kiếm, khẩn trương nhìn chăm chú vào kết giới phía trên.
Tô Cẩn Hồng nắm chặt kiếm, hô hấp như ngừng lại.
Khi mà mọi người đều nhìn chăm chú vào kết giới phía trên, ở đó xuất hiện một đôi mắt siêu to khổng lồ.
Đôi mắt màu vàng giống như bóng đèn, trừng bọn họ không chớp mắt.
"Á!"
Lâm Tích Nghiên nhìn thoáng qua đôi mắt lớn ấy, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, đau đớn la to: "Đừng nhìn mắt nó!"
Sở Tử Phong đau đớn, miễn cưỡng đứng lên, dưới mũi có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Tô Cẩn Hồng lại không cảm nhận được áp lực gì, anh hoang mang nhìn bọn họ, quay đầu nhìn Ôn Thanh Từ, phát hiện cô cũng nhíu mày, trán đổ mồ hôi, tay cầm kiếm trắng bệch.
Lúc này, thứ quái dị kia giống như hứng thú nhìn đủ bộ dáng đau đớn của bọn họ, chậm rãi tiến vào từ kết giới phía trên, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Tô Cẩn Hồng mặt chữ O mồm chữ A nhìn, một cái đầu, hai cái đầu, ba cái đầu hiện ra. Tới cuối anh cũng không đếm được có bao nhiêu cái đầu.
Con quái vật này giống như có vô số con rắn tụ tập ở bên nhau, chung thân và đuôi.
Vô số đầu rắn đứng thẳng vây quanh cái đầu lớn nhất ở giữa kia.
Vô số con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, rợn cả người.
Tô Cẩn Hồng rợn tóc gáy nhìn con quái vật, ý nghĩ duy nhất trong lòng anh là may mình không mắc chứng sợ độ cao. Nếu có, chắc giờ này anh đang ôm đầu ngồi im trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Anh nhìn những người khác, phát hiện Ôn Thanh Từ với Sở Tử Phong coi như bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt Lâm Tích Nghiên lại dao động, không dám nhìn thẳng quái vật, lúc không cẩn thận liếc mắt qua một cái cũng ngay lập tức thu hồi ánh mắt, chỉ là tay cầm kiếm lại run rẩy một chút.
Con quái vật kia nghiền ngẫm thưởng thức sự sợ hãi của bọn họ "Khè khè" thè lưỡi, cũng không nóng lòng tấn công bọn họ.
Tô Cẩn Hồng vững vàng, yên lặng suy nghĩ cục diện lúc này.
Mọi người ở đây đều không thể sử dụng linh khí, bởi vậy chỉ có thể sử dụng chân tay. Nhưng mà trước khi đến Kim Đan kỳ, cơ thể của tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ chỉ mạnh hơn con người một chút, cũng không thay đổi gì.
Bởi vậy Sở Tử Phong, Ôn Thanh Từ, Lâm Tích Nghiên ba người này cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút.
Chổ này chỉ có anh có bản chất là linh thú, thể chất mạnh mẽ, nhưng lúc ở cùng người khác cũng không thể phát huy toàn bộ được, vì nếu biến về nguyên hình thì sẽ bại lộ thân phận.
Tô Cẩn Hồng nhìn con quái vật từ từ đi sang bên này, đột nhiên phát hiện ra quanh thân con quái vật lại có vài tia linh khí mờ mờ phát ra!
Anh có một suy đoán lớn mật, chẳng lẽ Thú tộc có thể sử dụng linh khí trong này sao?
Đúng lúc này, vách tường không ngừng rung động rốt cũng ngừng lại, "đùng" một tiếng, một mảng tường đổ sập xuống.
Tô Cẩn Hồng nhìn ánh sáng mờ ảo phía sau quái vật, hạ quyết tâm trong nháy mắt.
Tới nước này cũng chỉ có thể liều một phen.
"Ôn sư tỷ, Lâm sư tỷ, Sở sư đệ, lát nữa khi đệ tấn công con quái vật kia sẽ thu hút sự chú ý của nó một lúc, mọi người nhân cơ hội đó chạy đi."
Ôn Thanh Từ ở gần Tô Cẩn Hồng nhất, trong lúc lơ đãng mùi thơm lạ lùng của Tô Cẩn Hồng tiến vào mũi cô. Não cô bắt đầu hôn mê, mơ mơ màng màng nghe tiếng của Tô Cẩn Hồng, cô nghe hiểu được từng chữ nhưng khi gộp lại thì lại không hiểu.
Ôn Thanh Từ dùng kiếm chống, mấy người còn lại không phát hiện cô không bình thường, nóng lòng nhìn quái vật, chuẩn bị sẵn sàng.
Con quái vật nhìn chán bọn họ, chuẩn bị giải quyết hết mấy vật nhỏ này, trong nháy mắt nó đã tới trước mặt đám Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng chống kiếm xuống đất, bay lên trời, chém rụng mấy cái đầu rắn, lại dẫm lên một cái đầu rắn đang ngoạc mồm về phía anh, thẳng đường tiếp cận cái đầu ở giữa.
Kiếm của Tô Cẩn Hồng đâm trúng con mắt lớn nhất trong đó, xoay người ngồi lên đầu rắn.
Mất đi một con mắt, quái vật lâm vào điên cuồng, toàn thân điên cuồng lặc lư, muốn hất Tô Cẩn Hồng từ trên người xuống dưới đất, các đầu khác cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, tất cả đều phát cuồng giơ đầu lên, lắc lư lung tung trên không.
Lúc này, Lâm Tích Nghiên với Sở Tử Phong đã chạy tới cửa ra, Lâm Tích Nghiên quay đầu lại nhìn thấy cảnh kia, hốc mắt muốn nứt ra!
"Ôn sư tỷ!"
Thế nhưng Ôn Thanh Từ còn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, giống như đứng giữa chỗ không người.
Lúc này, có cái đầu rắn khác chú ý tới Lâm Tích Nghiên và Sở Tử Phong, mở mồm to bằng chậu máu với bọn họ.
Bởi vì đau đớn, toàn bộ con quái vật phát rồ, Tô Cẩn Hồng ôm chặt đầu rắn ở giữa, gân xanh trên cánh tay hiện lên, gào lên: "Lâm sư tỷ đi nhanh đi!"
Thế nhưng Lâm Tích Nghiên muốn quay lại, Tô Cẩn Hồng: "Mau lên!"
Sở Tử Phong túm Lâm Tích Nghiên, mạnh mẽ kéo cô đi, đầu rắng đuổi theo bọn họ liều mạng duỗi đầu hướng tới bọn họ, phẫn nộ phun nước dãi.
Tô Cẩn Hồng dứt khoát, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trước lúc kiệt sức chọc linh kiếm vào một con mắt khác.
Lần này quái vật càng lăn lộn thống khổ, sức lực Tô Cẩn Hồng cũng tiêu hao gần hết, bị quái vật vứt ra, đập mạnh lên tường rồi rơi xuống mặt đất.
Lúc này quái vật đã gần như nổi điên vọt về phía Tô Cẩn Hồng, vô số miệng rắn mở ra, bày ra thiên la địa võng giữa không trung, Tô Cẩn Hồng không có chỗ trốn.
Nhưng mà người đứng trước anh, cách quái vật gần hơn là Ôn Thanh Từ lại hấp dẫn được lực chú ý của quái vật.
Ôn Thanh Từ vẫn đứng tại chỗ như cũ, trên không trung có vô số cái miệng to đỏ lòm tới gần cô, cái đầu rắn gần cô nhất chỉ cách chưa đến một tấc.
Tô Cẩn Hồng rít gào đứng lên, nháy mắt biến trở về bản thể.
Trong nháy mắt, anh đánh cái đầu rắn đang đến trước mặt Ôn Thanh Từ, lúc trên không, cơ thể biến lớn trong nháy mắt, cắn đứt cái đầu rắn kia, vung đuôi lên, đánh quái vật bay ra ngoài vài thước.
Quái vật ăn cú lớn như vậy, cảnh giác nhìn chằm chằm anh, phát ra tiếng "Khè khè".
Lúc Tô Cẩn Hồng biến về nguyên hình thì phát hiện cơ thể lại tràn ngập linh khí, tràn ngập sức mạnh!
Anh run run đầu, gầm lên, ý chí chiến đấu tăng mười phần.
Trái lại, con quái vật lại hơi do dự. Tu vi của nó đã tại hậu kỳ Trúc Cơ, lúc đối mặt với sinh vật có tu vi thấp hơn này nó lại hơi sợ hãi.
Nó thử tiến lên, quan sát phản ứng của Tô Cẩn Hồng, chỉ cần anh có động tác rụt rè nào, nó sẽ nhào lên ngay lập tức!
Chân sau Tô Cẩn Hồng ra lực, móng vuốt tàn nhẫn đạp lên trên đầu rắn.
Lúc Tô Cẩn Hồng kịch liệt đánh quái vật, Ôn Thanh Từ lại không hề nhận ra.
Cô như rơi vào một giấc mơ, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng như ở trên mây.
Ở nơi đó, cô thấy thứ lúc trước cô không sở hữu được.
Lúc này, hình ảnh đứa bé đang ở trong sân chơi đùa có cô, cha mẹ cô cũng không suốt ngày nghiêm khắc, không hài long về cô, mà là mắt mang ý cười, hiền từ nhìn cô chơi một đồ chơi mà trẻ con bình thường thích chơi ở trong sân, những đồ vật mà cô bị cấm đυ.ng vào.
Cô tựa như một người bình thường trong thiên hạ, giống như một cô gái luôn được nuông chiều đến lớn, không có tốc độ tu luyện kinh người, cũng không có gánh nặng về tương lai của toàn bộ gia tộc.
Tới khi cô được mười bốn, mười lăm, cha mẹ đính hôn cho cô với một cậu con trai của một gia tộc có quan hệ tốt với nhà cô.
Tuy rằng cậu nhóc này nhỏ hơn cô một hai tuổi nhưng luôn chăm sóc, chiếu cố cô. Ngẫu nhiên cũng có chút trẻ con làm cô bật cười, lại làm cô an tâm.
Cứ như vậy mãi cho đến ngày cô kết hôn, cô mặc áo cưới đỏ rực, ngồi kiệu, gả tới nhà bọn họ, dưới sự chúc phúc của mọi người, cha mẹ mắt rưng rưng nhìn hai người lễ bái.
Cảnh ấm áp trong mơ đến đây đột nhiên im bặt, giây tiếp theo là đến sự rét lạnh thấu xương.
Trở lại hiện thực, Ôn Thanh Từ phát hiện bản thân đang bị một con động vật vô cùng lớn ngậm trong miệng, đưa ra mặt nước.
Tô Cẩn Hồng ném cô lên bờ, thu nhỏ người mới bò ra.
Tô Cẩn Hồng vừa định biến thành người, thì chạm mắt với Ôn Thanh Từ đang nằm trên mặt đất không biết đã mở mắt ra từ khi nào.
Tô Cẩn Hồng: "..."
Ôn Thanh Từ: "..."
Tô Cẩn Hồng thấy tình hình không ổn, cất bước chạy.
Ôn Thanh Từ vừa mới tỉnh lại, đầu óc chưa tỉnh táo lại, không rõ chuyện bây giờ là như thế nào.
Nhưng lúc nhìn đến con hồ ly nhỏ đang ở trước mặt, trong mắt nó xẹt qua một tia khϊếp sợ, cùng với hành động phải chạy trốn trong giây tiếp theo, trực giác Ôn Thanh Từ cảm thấy con hồ ly nhỏ này không bình thường.
Cô nhanh tay lẹ mắt xách cổ nó lên.
Tô Cẩn Hồng: "..."
Ai ngờ được sau mười năm, lại bị một người xách lên như thế lần nữa!!!
Trong nhất thời anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ xuống tay không nhẹ không nặng tổn thương đến Ôn Thanh Từ đang không hề có linh khí.
Nhưng mà Ôn Thanh Từ cầm một cái linh bảo, trực tiếp gắn trên người Tô Cẩn Hồng.
Tầm mắt Tô Cẩn Hồng đen lại, linh khí trong cơ thể vận chuyển cực kỳ khó hiểu, tốc độ vận chuyển rất chậm.
Đột nhiên anh nhớ ra, đây không phải là l*иg nhốt thú mà lúc trước khi bí cảnh mở ra tông môn cho mỗi đệ tử một cái sao?!
Nhưng Ôn Thanh Từ cũng không vội vã tìm tòi nghiên cứu, dù sao con hồ ly này bị cô nhốt ở bên trong, không chạy được.
Cô cô lấy đan dược khôi phục linh khí cấp tốc từ trong túi trữ vật ra, sau đó ngồi xuống điều tức, khiến linh khí trong cơ thể thông thuận rồi mới thả Tô Cẩn Hồng ra.
Một tay Ôn Thanh Từ dẫn theo Tô Cẩn Hồng, một tay khác lấy kiếm chỉ hai mắt của anh nhìn chằm chằm: "Mi biết tao?"
Nếu con hồ ly này cứu cô, hơn nữa dưới tình huống phát hiện cô tỉnh lại cũng không có năng lực công kích mà phản ứng đầu tiên lại là chạy trốn, cô cảm thấy linh thú này không có ác ý với cô. Khỏi phải nói đến ánh mắt vừa rồi cực kỳ có tính người đã suýt nữa khiến Ôn Thanh Từ cho rằng bản thân đang hoa mắt.
Ôn Thanh Từ dám khẳng định: Chắc chắn con hồ ly này không phải là linh hồ bình thường.
Tô Cẩn Hồng: "..."
Mũi kiếm sắc bén chỉ vào cổ anh, tư thế này cực kỳ xấu hổ đó.
—
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ :
Tô Cẩn Hồng vô cùng đau đớn: Đệ ở bên cạnh tỷ đánh nhau kịch liệt như vậy mà tỷ lại nằm mơ được! Lại còn có thể là mộng xuân nữa chứ!
Ôn Thanh Từ: ...