Edit: XiangBeta: XanhTiếp theo, đứa trẻ mặc áo tím, hông đeo ngọc bội cũng bước ra khỏi hàng. Sau đó lại có thêm năm, sáu đứa bé nữa bước ra.
Chưởng môn âm thầm vui mừng, xem ra năm nay vận khí không tồi, chiêu mộ được không ít hạt giống tốt, chỉ riêng Đơn Linh Căn đã có bảy, tám người. Trận thi tài tông môn vào mười năm sau, có hy vọng chèn ép các môn phái khác, giành lại uy phong ngày xưa của bổn môn rồi!
Chưởng môn ôn hòa nhìn Tô Cẩn Hồng nói: "Bé con, thuộc tính Đơn Linh Căn của con là gì?"
Giọng non nớt của Tô Cẩn Hồng vang vọng trong phòng khách: "Kim Linh Căn ạ."
Vừa dứt lời, trưởng lão Trương của Kiếm Phong kích động đứng dậy: "Tốt, tốt, tốt! Kim Linh Căn, là hạt giống tốt của kiếm tu! Đứa nhỏ này nhất định phải vào Kiếm Phong ta!"
Trưởng lão Vương của Phù Phong không nhượng bộ chút nào: "Tôi thấy đứa bé này có duyên với tôi."
Trưởng lão Ngụy của Chiến Phong cũng chậm rãi chen vào: "Vừa hay tôi cũng có ý đó. Kim Linh Căn bất luận tu luyện cái gì cũng chiếm ưu thế, mầm non tốt này không thể để một mình ông độc chiếm được."
"Bé con, con phải suy nghĩ cho kỹ. tu kiếm khó hơn các cái khác rất nhiều. Nghị lực, cơ hội và tài năng thiếu một thứ cũng không được. Mà Phù Phong lại phải tốn rất nhiều thời gian luyện phù chú. Còn Chiến Phong của ta thì không như vậy, có thể dạy con các chiêu thức tấn công. Ngày nay, những người đứng đầu trong tông môn phần lớn đều là đệ tử Chiến Phong ta."
Trưởng lão Trương không phục nói: "Đó là bởi vì đệ tử của Kiếm Phong quá ít, nếu không chỗ nào đến lượt người Chiến Phong nhà ông ra vẻ ta đây!"
"Hừ, con gái tôi đã bị lừa gạt đến đỉnh của ông, ông còn muốn thế nào nữa?"
Trưởng lão Trương nhất thời cứng họng: "Này này..." Sau đó, ông lại đắc ý lên: "Cái này còn phải phụ thuộc vào nguyện vọng của đứa bé nữa."
Chưởng môn đau đầu nhìn các trưởng lão như con gà chọi. Mỗi năm đến lúc chọn đệ tử, các trưởng lão đều ầm ỹ không giải quyết được.
"Yên lặng! Để cho đứa bé này tự chọn."
Trong lòng Tô Cẩn Hồng đã sớm có quyết định, anh muốn chọn Kiếm Phong.
Thứ nhất, anh xác thực có tình cảm đối với vũ khí lạnh. Thứ hai là bởi vì nữ phụ ở Kiếm Phong, có thể thuận lợi làm nhiệm vụ.
Anh ngẩng đầu lên, cúi đầu trước những vị trưởng lão chọn mình, chân thành nói: "Cám ơn các trưởng lão đã coi trọng con, nhưng từ nhỏ con đã yêu thích kiếm, cho nên xin lỗi mọi người."
Trưởng lão của Phù Phong và trưởng lão của Chiến Phong liếc nhìn nhau, cười gượng.
Thôi, coi như không có duyên vậy.
Lúc này, trưởng lão Trương kinh ngạc nói: "Hóa ra là một bé trai."
Các trưởng lão khác và chưởng môn: "..."
Tô Cẩn Hồng: Đột nhiên hơi hối hận, làm sao bây giờ?
Trương trưởng lão cười to: "Cậu bé ngoan, cùng lão phu đi luyện kiếm nào!"
Ông vỗ bả vai Tô Cẩn Hồng thật mạnh: "Vi sư nhất định sẽ dạy con thật tốt."
Tô Cẩn Hồng hơi đau, nhìn Ôn Thanh Từ đứng bên cạnh, cô gái luôn mặt mày vô cảm cuối cùng cũng nở một nụ cười, hơi gật đầu.
Tô Cẩn Hồng cũng cười.
Sau khi biểu đạt rõ ràng ý định với Tô Cẩn Hồng, trưởng lão Trương đã gấp gáp đưa anh về: "Chưởng môn, tôi đưa hai đệ tử này về trước đây."
Chưởng môn:" Ông không xem những đứa trẻ khác nữa à? Nhỡ đâu còn có hạt giống tốt khác?"
Trưởng lão Trương vẫy vẫy tay, cười ha ha: "Lần này có thể nhận được một đứa Kim Linh Căn đã rất hài lòng rồi. Nếu chọn tiếp, nhỡ đâu lại trùng với trưởng lão Ngụy, trưởng lão Vương, hai người họ chắc chắn sẽ hận chết tôi."
Chưởng môn đành bất lực lắc đầu, vẫy tay mặc bọn họ rời đi.
Trưởng lão Trương xách Tô Cẩn Hồng lên linh kiếm, Ôn Thanh Từ đi theo phía sau, rất nhanh đã về đến Kiếm Phong.
"Đệ tử, sư phụ vẫn chưa biết con tên gì."
"Sư phụ, con tên Tô Cẩn Hồng."
"Nhà con ở đâu?"
Tô Cẩn Hồng thương tâm nói: "Người nhà con đều mất rồi, trước khi gia nhập Huyền Linh tông, con phiêu bạt khắp nơi."
Trong lòng Tô Cẩn Hồng nghĩ: Bây giờ cơ thể này là thú, cũng không tính là nói dối. Dẫu sao người nhà anh vốn dĩ không phải là người.
Trưởng lão Trương nhìn quần áo dơ bẩn của anh, sờ sờ đầu anh an ủi: "Từ nay về sau Kiếm Phong chính là nhà của con. Đại sư huynh và nhị sư huynh đã lên kỳ Kim Đan, bây giờ đang du ngoạn bên ngoài tìm kiếm cơ duyên. Đây là tam sư tỷ của con, Ôn Thanh Từ. Sau này những kiến thức cơ bản nó sẽ dạy con. Tứ sư tỷ đang bế quan đánh vào Trúc Cơ, còn ngũ sư tỷ tí nữa con sẽ thấy."
Nói đến đây, ông hơi nhức đầu nói: "Còn nữa, tốt nhất con đừng đắc tội với ngũ sư tỷ."
"Thanh Từ, con để ý Cẩn Hồng một chút. Nó mới vào, không biết gì, đừng để bị Tiểu Nghiên bắt nạt."
Ôn Thanh Từ gật đầu, ngắn gọn nói: "Dạ, thưa sư phụ."
Trưởng lão Trương tâm thần vừa động, trên tay bỗng xuất hiện một cái túi nhỏ.
"Đây là quà gặp mặt vi sư cho con. Cái túi này gọi là túi trữ vật, con nhỏ một giọt máu lên trên, nó sẽ nhận con là chủ. Trừ khi con chết, nếu không không ai có thể mở ra."
"Trong đây có khẩu quyết và linh kiếm cần cho con tu luyện. Khi nào con đột phá đến kỳ Trúc Cơ, sư phụ sẽ cho con linh kiếm tốt hơn. Bây giờ con tạm dùng đã. Đây là quạt và dùi, theo thứ tự là linh bảo phòng ngự và linh bảo công kích. Còn có một ít linh phù và linh dược. Nhưng chúng ta là kiếm tu, vẫn nên hạn chế dùng những thủ đoạn công kích khác. Kiếm là vũ khí tốt nhất của con, chỉ có đem tình cảm gửi gắm vào trong đó, nghiêm túc hiểu được đạo tu kiếm thì con mới có thể giác ngộ ra những điều kì diệu trong đó."
Tô Cẩn Hồng kiên định gật đầu: "Cảm ơn sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ tu luyện thật tốt!"
Trưởng lão Trương vui mừng vuốt râu: "Thanh Từ, trước tiên con dạy nó tu luyện khẩu quyết cơ bản, với cả kiếm pháp cơ bản đi."
"Vâng."
Sau khi nói xong mọi chuyện, trưởng lão Trương vuốt râu rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn anh, trong miệng nói không ngừng: "Bây giờ bé trai thật kinh khủng, đẹp hơn bé gái nhiều."
Tô Cẩn Hồng: "..."
Khóe môi Ôn Thanh Từ hơi cong, sau đó nhanh chóng khôi phục lại gương mặt không cảm xúc: "Cẩn Hồng, đệ vừa vào Kiếm Phong chúng ta, nhớ kĩ phải đoan chính, làm người chính trực, chớ có gian trá giở thủ đoạn bàng môn tà đạo. Trước khi tu linh phải tu tâm. Chỉ có tâm tình ôn hòa, giữ một trái tim thuần lương, mới có thể đi xa hơn trên con đường kiếm tu."
Tô Cẩn Hồng kiên định gật đầu: "Tam sư tỷ yên tâm, Cẩn Hồng nhất định không phụ Huyền Linh tông, không phụ Kiếm Phong."
Nhìn đứa trẻ thấp hơn cô nhiều, ánh mắt Ôn Thanh Từ nhu hòa: "Ừ, sau này Kiếm Phong chính là nhà của đệ. Sư phụ, sư huynh sư tỷ, còn có tỷ, tất cả sẽ che chở cho đệ."
Tô Cẩn Hồng ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Từ dịu dàng lại tự tin, môi mấp máy nhưng không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu: "Vâng!"
Nể tình Tô Cẩn Hồng đến từ nơi phàm trần, cái gì cũng chưa biết, Ôn Thanh Từ kiên nhẫn giới thiệu tác dụng của linh phù và linh dược một lần. Sau đó bắt đầu dạy anh phương pháp tu luyện.
Ôn Thanh Từ: "Đệ đặt tấm linh phù lên trán, yên lặng cảm nhận, trong đó sẽ hiện lên khẩu quyết."
Sau khi Tô Cẩn Hồng làm theo, các dòng chữ được xếp theo hàng, từ trái qua phải xuất hiện trong đầu anh.
Có điều...
Ôn Thanh Từ chú ý đến vẻ mặt bối rối của anh, hỏi:" Sao vậy?"
Tô Cẩn Hồng chưa bao giờ thấy xấu hổ vì không biết chữ như vậy: "Sư tỷ, đệ không biết những chữ này."
Ôn Thanh Từ nhướng mày, cô xuất thân trong gia đình tu luyện, từ lúc còn rất nhỏ đã đọc rất nhiều sách. Cho nên cô chưa từng nghĩ đến tình huống này, đây cũng do cô suy nghĩ chưa thấu đáo.
"Không sao. Tông môn có mở một trường học cho các đệ tử luyện khí, có riêng thầy giáo dạy cho các đệ biết đọc, viết cùng một số kĩ năng cơ bản. Mỗi buổi sáng đệ có thể đến lớp của tông môn học tập."
"Hôm nay tỷ sẽ dạy đệ khẩu quyết dẫn khí vào cơ thể và kiếm pháp nhập môn trước."
Ôn Thanh Từ nói từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại dạy anh.
May mắn là Tô Cẩn Hồng có thiên phú cực cao, tai thính, mắt tinh, trí nhớ tốt, chẳng mấy chốc đã nhớ tất cả.
Sau khi dạy anh kiếm pháp nhập môn vài lần, Ôn Thanh Từ nghĩ anh vừa vào tông môn, vẫn còn tính trẻ con, cho nên cũng chưa dạy nhiều.
Ôn Thanh Từ nghiêm túc nói với anh: "Sau nửa tháng tỷ sẽ đến kiểm tra sự tiến bộ của đệ, có lúc sẽ tranh thủ đến xem, nhớ kĩ không được lười biếng. Nếu phát hiện đệ lười biếng, tỷ nhất định sẽ nghiêm khắc phạt đệ."
Dừng một chút, cô nói tiếp:"Tối hôm nay tỷ sẽ trông chừng đệ, dạy dệ cách dẫn khí vào cơ thể."
Nói xong, phía sau sân truyền tới một giọng nữ trong trẻo: "Sư tỷ, nghe nói muội có sư đệ?!"
Ôn Thanh Từ nghe vậy, quay lại trả lời Lâm Tích Nghiên:" Đúng vậy, đây là đệ tử sư phụ mới nhận, cũng là lục sư đệ của muội."
"Cẩn Hồng, đây là ngũ sư tỷ, Lâm Tích Nghiên."
Tô Cẩn Hồng quy quy củ củ chào cô: "Chào ngũ sư tỷ ạ."
Lâm Tích Nghiên cảm thấy nhóc con thấp hơn cô rất thú vị, ưỡn ngực, ra dáng vẻ là mình rất đáng tin, nói: "Tiểu sư đệ, đệ yên tâm đi, sau này tỷ sẽ bảo vệ đệ. Huyền Linh tông ai dám bắt nạt đệ, cứ nói với tỷ, tỷ nhất định sẽ đánh bẹp nó."
Nhìn dáng vẻ Lâm Tích Nghiên vỗ ngực bảo đảm, Tô Cẩn Hồng thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không làm trái lòng tốt của cô ấy, nghe theo nói: "Cám ơn sư tỷ, nếu đệ bị bắt nạt, nhất định sẽ nói với tỷ."
Lâm Tích Nghiên lúc này mới cảm thấy hài lòng, sau đó lấy ra một cái túi đựng đồ, bày các loại linh bảo trên mặt đất, khí phách nói: "Tiểu sư đệ, đệ cứ việc chọn, chọn cái gì tỷ cũng cho đệ, coi như quà lần đầu gặp mặt."
Tô Cẩn Hồng: Quả nhiên con nhà giàu ở đâu cũng tồn tại....
Trong các lọai linh bảo kiểu dáng khác nhau, Tô Cẩn Hồng thấy vòng tay Ôn Thanh Từ cho Lâm Tích Nghiên ngày hôm qua.
Anh ngập ngừng chỉ vào vòng tay đó, không vì lí do gì, chẳng qua cảm thấy đeo nó cũng thích hợp.
Lâm Tích Nghiên hơi ngẩn ra, nhìn Ôn Thanh Từ cười nói: "Tiểu sư đệ có duyên với sư tỷ ghê, mới nhìn đã chọn trúng vòng tay tỷ cho muội."
"Sư tỷ, nếu tỷ không để ý, muội tặng sư đệ cái vòng tay này nhé?"
Từ trước đến nay Lâm Tích Nghiên không thiếu những đồ như linh dược, linh bảo, Ôn Thanh Từ biết rất rõ. Ngược lại, tiểu sư đệ mới nhập môn cái gì cũng thiếu, cho nên Ôn Thanh Từ tự nhiên sẽ không phản đối, khẽ gật đầu, ngầm cho phép.
Ôn Thanh Từ suy nghĩ một chút, cũng lôi ra mấy món linh bảo, để vào trong tay Tô Cẩn Hồng, nói: "Nhận đi." Sau đó kéo Lâm Tích Nghiên đi: "Được rồi, đừng ở đây quấy rầy tiểu sư đệ nữa."
Lâm Tích Nghiên vùng vẫy, rồi lại móc từ trong túi ra mấy chai linh dược, "Sư đệ, đệ cầm lấy mà dùng, rảnh rỗi thì đến tìm tỷ chơi, tỷ ở cách đệ không xa."
Tô Cẩn Hồng nhìn bóng lưng hai người bọn họ, còn mơ hồ nghe thấy tiếng Lâm Tích Nghiên oán trách: "Ai da, sư tỷ đừng kéo muội, muội tự đi được."
"Vừa hay để tỷ kiểm tra kiếm pháp muội mới học."
"Sư tỷ..."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ phụ bắt đầu xuất hiện, sau này đất diễn sẽ nhiều hơn. Cảm thấy muốn cho tiết tấu của thế giới này chậm một chút, cho nên sẽ dài hơn.
Mọi người có thể đoán xem Ôn Thanh Từ với Lâm Tích Nghiên ai mới là nữ phụ hahaha
Qua mấy chương nữa, Tô Cẩn Hồng sẽ trưởng thành, bây giờ còn quá nhỏ hahahaha
Tôi xem một chút, chương tiếp theo sẽ được đăng vào ngày 30.
Yêu gió yêu mưa và yêu bạn. Bắn tim!
Chương trước mới nói Lâm Tích Nghiên là nữ phụ xong, xem ra tác giả định quay xe bẻ lái rồi.