Edit: Bé LáBeta: XanhTô Cẩn Hồng nhớ tới bộ dạng không tin cô lần trước của mình, khẽ sờ mũi, ngượng ngùng khụ hai tiếng: "Có vài người."
Lãnh Đan Thu gật gật đầu: "Có lẽ sức quyến rũ của cậu Hồng quá lớn, làm cho bọn họ tay chân run rẩy mỗi khi thấy anh."
Tô Cẩn Hồng làm bộ như không nghe thấy Lãnh Đan Thu nói anh, trả lời lại: "Ôi dào, tôi quên không gọi người mang đồ ăn tới rồi, trong nhà không có cơm."
"Để tôi làm."
Tô Cẩn Hồng kinh ngạc nhìn cô, "Cô biết nấu? Bây giờ có rất ít cô gái biết nấu ăn."
Lãnh Đan Thu nhẹ giọng nói: "Lúc trước mẹ tôi bị bệnh, cha tôi bỏ trốn, vẫn luôn là tôi nấu cơm cho mẹ."
Tô Cẩn Hồng có chút hối hận khi nhắc tới đề tài này, khiến cô nghĩ đến chuyện không vui. Đang lúc không biết an ủi cô thế nào, Lãnh Đan Thu lại tỏ vẻ thoải mái: "Cho nên anh đặc biệt may mắn khi được nếm thử tay nghề của đầu bếp Lãnh đấy."
Tô Cẩn Hồng nhìn cô nâng cằm nhỏ, bộ dạng kiêu ngạo, cực kỳ nể tình nói: "Tôi rất muốn nếm thử."
Cách khu đô thị một giao lộ, Lãnh Đan Thu chỉ huy Tô Cẩn Hồng rẽ vào siêu thị bên cạnh.
Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn đẩy xe theo sau Lãnh Đan Thu, có phần mới lạ nhìn cô chọn nguyên liệu nấu ăn. Rau dưa, thịt cá, mì ống, tất cả đều cho vào. Dần dần xe nhỏ trở nên đầy ắp.
Đây là lần đầu anh đi siêu thị cẩn thận như vậy, bình thường trước kia toàn lấy cả một thùng mì ăn liền, hoặc là một đống sủi cảo đông lạnh, mì sợi sau đó trả tiền rời đi, tuyệt đối không lãng phí một phút nào ở trong siêu thị. Vậy mà bây giờ anh lại cùng với một nữ sinh chậm rãi đi dạo siêu thị.
Lãnh Đan Thu chọn xong nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên nhớ tới hình như trong nhà một loại gia vị cũng không có, ngẩng đầu hỏi: "Trong nhà có dầu muối tương dấm các thứ không?"
Tô Cẩn Hồng cố gắng nhớ lại: "Hình như... Có, nhưng có vẻ không."
Cuối cùng anh từ bỏ suy nghĩ, sờ mũi: "Tôi không để ý, không biết..."
Lãnh Đan Thu đẩy anh ra, tỏ vẻ ghét bỏ anh chắn đường, lập tức đi đến khu gia vị.
Xe đẩy tràn ngập đồ, Tô Cẩn Hồng đẩy xe theo sau Lãnh Đan Thu, cho đến khi trả tiền mới có chỗ cho anh thể hiện: "Để tôi, để tôi."
Lãnh Đan Thu đứng sang bên không tranh giành, lúc này Tô Cẩn Hồng mới thở ra một hơi. Vừa rồi anh cái gì cũng không giúp được, giống như thằng ngốc vô dụng chỉ biết đẩy xe. Cho đến khi trả tiền, anh mới cảm thấy cuối cùng cũng vớt vát lại được một chút mặt mũi.
Lãnh Đan Thu thu hết cảm xúc của anh vào đáy mắt, hiểu thấu tâm tư của anh.
Không phải là lòng tự trọng của đàn ông lại bắt đầu xuất hiện đấy chứ?
Cô coi như hiểu rõ vài điểm của Tô Cẩn Hồng: Thứ nhất đàn ông không được để mất mặt, thứ hai đàn ông không được để mất mặt, thứ ba đàn ông không được để mất mặt.
Về nhà, Lãnh Đan Thu rửa tay đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm. Nghe được âm thanh từ phòng bếp, vốn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính và kinh tế, Tô Cẩn Hồng cũng đứng ngồi không yên.
Anh từ phòng khách đi vào hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?" Nói xong anh cầm đồ ăn lên tỏ vẻ có thể làm được.
Lãnh Đan Thu đập tay anh, giận dữ liếc anh một cái, đẩy ra ngoài: "Đi rửa tay trước đi."
Tô Cẩn Hồng rửa tay xong, Lãnh Đan Thu thấy anh thành tâm muốn giúp như vậy, tuy rằng có lẽ cái gì anh cũng không làm được, nhưng vẫn giao cho anh nhiệm vụ đơn giản coi như thỏa mãn tâm nguyện.
"Anh rửa sạch chỗ này đi."
Tô Cẩn Hồng cầm đồ ăn lên, bắt đầu nghiêm túc rửa sạch. Hai người ở trong phòng bếp cũng được coi là hài hòa.
"Xong rồi."
Lãnh Đan Thu nghĩ một cậu ấm như anh, bình thường ở nhà khẳng định chưa làm việc nhà bao giờ, mặc dù rửa rau rất đơn giản, nhưng cô vẫn muốn khen anh.
Lời khen còn chưa ra khỏi miệng, Lãnh Đan Thu khϊếp sợ trừng mắt nhìn đồ ăn trong tay anh: "Anh tẩy kiểu gì mà chỉ còn rễ vậy!"
Tô Cẩn Hồng đờ đẫn nhìn đồ ăn trong tay một lượt, anh cảm thấy rửa rất tốt mà.
Anh giải thích: "Khụ khụ, tuy rằng lá bị rơi mất một ít, nhưng phần quan trọng vẫn còn nguyên."
Lãnh Đan Thu gật đầu, sau đó đuổi anh ra ngoài.
Cô từ bỏ Tô Cẩn Hồng. Anh mà cứ rửa như vậy, ba bữa cũng chỉ ăn được một bữa, lại còn không có rau!
Tô Cẩn Hồng nhàm chán ra khỏi phòng bếp, trở lại ghế sofa. Nhưng tin tức kinh tế tài chính không còn sức hút đối với anh nữa, anh chỉ muốn xem phòng bếp bên kia thế nào.
Chẳng mấy chốc, trong lúc Tô Cẩn Hồng mỏi mòn chờ mong thì cơm đã nấu xong.
"Cơm chín rồi, mau ăn thôi."
"Được rồi." Bụng Tô Cẩn Hồng đã réo từ lâu, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi qua.
Dưới ánh đèn ấm áp, vài món ăn gia đình đơn giản vậy mà cũng không tồi. Nhìn Lãnh Đan Thu lau tay, tháo tạp dề, giây phút cô gọi anh ăn cơm, anh đột nhiên hiểu ra vì sao nhiều người muốn kết hôn như vậy.
Trước kia anh luôn nghĩ, kết hôn đẻ làm gì chứ? Một người ăn no cả nhà không đói bụng không tốt sao? Thêm một người quản lý thật là rắc rối, anh cũng không hiếm thấy vợ của bạn bè gọi điện tra khảo ngay trên bàn cơm.
Hiện tại anh đột nhiên phát hiện, có thêm một người quản cũng rất tốt.
Tô Cẩn Hồng rửa tay xong, cầm lấy đôi đũa nhìn đồ ăn rồi khen ngợi: "Món ăn đẹp mắt đấy."
Nghe lời nói ngốc nghếch của anh, Lãnh Đan Thu nhịn không được nở nụ cười, gắp thức ăn cho anh: "Anh mau ăn đi."
Tô Cẩn Hồng ăn một miếng: "Ừ! Ăn ngon thật!" Nói rồi bắt đầu ăn như hổ đói, có lẽ là đã lâu không được ăn cơm nhà, từ trước đến nay luôn biết chừng mực vậy mà bây giờ anh lại ăn đến căng rún.
Lãnh Đan Thu dịu dàng nhìn anh quét sạch đồ ăn trên bàn. Sau khi hai người ăn xong, cô dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị mang đi rửa.
Tô Cẩn Hồng ngồi trên sofa, nhịn không được nấc một tiếng: "Hự~"
Nghe thấy tiếng lách cách trong phòng bếp, anh hô to với Lãnh Đan Thu: "Cô không phải rửa đâu, hự~."
"Để đấy, hự~ tôi rủa."
Lãnh Đan Thu nào dám cho anh rửa bát, để anh rửa không chừng cả mâm vỡ hết. Ngoài miệng đồng ý, động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Tô Cẩn Hồng đứng lên khó khăn, đi qua kéo Lãnh Đan Thu ra khỏi phòng bếp. Nước trong bồn văng khắp nơi.
"Ôi, anh đừng kéo tôi, tay tôi toàn là xà phòng."
Tô Cẩn Hồng lại về sofa, ngồi giống như một con cá chết, cho đến khi Lãnh Đan Thu đi ra.
Anh vỗ vỗ sofa, ý bảo cô ngồi xuống. Lại chỉ điều khiển TV, "Cô xem gì thì xem. Tôi không xem. Tôi nghỉ một lát."
Không ngờ, Lãnh Đan Thu lại mở kênh tài chính và kinh tế.
"?? Cô xem cái này?" Tô Cẩn Hồng nghiêng đầu, khó tin nhìn Lãnh Đan Thu.
Lãnh Đan Thu gật đầu như một chuyện đương nhiên, "Đương nhiên, tôi học về cái này mà. Xem càng nhiều càng có lợi."
Tô Cẩn Hồng nói với Cầu Cầu trong lòng: "Thấy không? Cô gái này thật chăm chỉ, khác xa với những cô gái tìm mọi cách lao vào tôi."
Cầu Cầu không muốn tiếp lời anh, không hiểu sao lại bị nghẹn một miếng cơm chó.
"Kí chủ, anh giúp được gì sao, kiêu ngạo cái gì?"
Tô Cẩn Hồng có chút xấu hổ: "Khụ khụ, này, có chút vinh dự thôi."
Cầu Cầu: "..."
Một lúc lâu sau, Tô Cẩn Hồng cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị đi rửa chén. Để tránh sự xấu hổ như khi rửa rau, anh lấy điện thoại ra tìm trên mạng: "Rửa bát như thế nào?"
Nháy mắt, trên màn hình hiện ra rất nhiều câu trả lời. Tô Cẩn Hồng hơi ngơ ngác, rửa bát còn có nhiều kiểu như vậy?
Anh suy nghĩ một chút, cẩn thận mở một mục trong số đó, vì quá chăm chú nhìn điện thoại nên không chú ý tới Lãnh Đan Thu đang đến gần.
"Không phải anh đi rửa bát sao?"
Tô Cẩn Hồng giật mình, vội vàng tắt màn hình: "Đúng rồi, tôi đi rửa ngay đây."
Anh bình tĩnh bước vào bếp, ra dáng ra hình rửa tay rồi mới chuẩn bị rửa bát. Nếu Lãnh Đan Thu không biết anh có miệng cọp gan thỏ, chắc chắn sẽ bị lừa bởi bộ dạng này.
Cô làm sao yên tâm để Tô Cẩn Hồng ở một mình với đống bát đũa nên đi theo chỉ huy anh.
"Đầu tiên pha nước rửa bát với nước."
"Được rồi! Đủ rồi!"
Tô Cẩn Hồng luống cuống tay chân đặt cái chai xuống, nhìn Lãnh Đan Thu một cách bối rối, trong mắt tràn ngập bốn chữ: Sau đó thì sao?
"Sau đó lấy giẻ..."
Cho đến khi Tô Cẩn Hồng đã biết cách rửa, Lãnh Đan Thu cảm thấy không có vấn đề gì định ra ngoài.
Lúc này cô còn lo lắng dặn dò anh: "Có chuyện gì thì gọi tôi!"
Tô Cẩn Hồng đang cảm thấy rất mới lạ, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Cô yên tâm, rửa bát thì tôi vẫn làm được."
Lãnh Đan Thu đứng gần đó khẽ cong môi, nhìn người đàn ông đang cúi đầu rửa chén, trong lòng có chút rung động.
Tô Cẩn Hồng hoàn toàn bị thu hút bởi công việc mới mẻ này, anh cảm nhận được nước rửa bát với nước sạch chảy qua, bát đũa bẩn ban đầu trở nên trắng tinh sạch sẽ, trong lòng có cảm giác đạt được thành tựu không giải thích được. Nhìn ánh đèn nhà đối diện lóe ra, không khỏi nở nụ cười.
Anh bắt đầu cảm nhận được niềm vui của những thứ nho nhỏ trong cuộc sống. Hóa ra, không chỉ có thăng tiến trong công việc mới mang đến sự thỏa mãn, mà ngay cả ăn một bữa cơm, rửa cái bát cũng có thể làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã từng mỗi ngày ăn cơm hộp, sủi cảo đông lạnh, mì ăn liền quả thực giống như là tồn tại qua ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ba tháng đã trôi qua, Cầu Cầu nhìn kí chủ với nữ phụ quan hệ tiến triển ngày càng tốt đẹp, trong lòng rất vui mừng. Cuối cùng thì thế giới này cũng không đi sai hướng. Nó chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp nói với Tô Cẩn Hồng biện pháp giải quyết.
Trong hai tháng qua, Đoạn Hiên Minh với Hoàng Lị Lị tiến triển tình cảm cũng rất nhanh, điều duy nhất khiến người khác nghi hoặc là, độ hảo cảm của Hoàng Lị Lị đối với Tô Cẩn Hồng cũng không thấp. Cầu Cầu do dự một chút, cảm thấy không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, vì vậy không nói cho Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, gọi Lãnh Đan Thu lên xe. Các vấn đề trong công ty đang đến giai đoạn cuối, một chút qua loa cũng không chấp nhận được.
Trên xe im lặng một hồi, bình thường bọn họ sẽ nói một vài chuyện thú vị, nhưng Tô Cẩn Hồng nhìn bộ dạng không hứng thú của Lãnh Đan Thu, biết điều không nói gì. Ở chung với một cô gái lâu như vậy, anh cũng hiểu biết một chút về các cô gái. Ví dụ như: Khi bà dì đến thì cảm xúc sẽ rất không ổn định.
Anh nhanh chóng nhớ lại ngày của tháng trước, nghĩ nghĩ, không đúng. Mới qua nửa tháng, hẳn là không phải.
Đúng lúc này, "Leng keng! Nhiệm vụ phụ: Tổ chức sinh nhật cho nữ phụ."
"??? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy?"
HẾT CHƯƠNG 36-
Xanh: Cái đoạn thứ nhất thứ hai làm tôi nhớ anh Bảo Tuần Lộc ghê =))))