Edit: ReeuBeta: Xanh, TH"Đúng vậy."
Hai người rơi vào im lặng, không thể tưởng tượng được chuyện này lại xảy ra.
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút rồi quyết định tìm một cách hợp lí để tiết lộ cho Lãnh Đan Thu về phạm vi hoạt động của cái thứ này.
"Đi thôi, trước tiên chúng ta tính xem cách được bao nhiêu."
Lúc cách nhau khoảng chín tầng, lực kéo trên tay bắt đầu rõ ràng.
Tô Cẩn Hồng đi xuống dưới, nói với Lãnh Đan Thu một cách nghiêm túc: "Khoảng bán kính ba mươi mét sẽ có cảm giác bị lôi kéo cho nên chúng ta phải duy trì khoảng cách không vượt quá ba mươi mét. Mà buổi sáng chúng ta rõ ràng cách nhau một bức tường nhưng tôi vẫn bị kéo rơi xuống giường, chứng tỏ tường hoặc cái vật hữu hình khác không thể cản được".
Lãnh Đan Thu trầm mặc gật gật đầu, có chút ngoài ý muốn, nghĩ rằng thoạt nhìn Tô Cẩn Hồng ăn chơi trác táng như vậy mà đầu óc lại rất sáng suốt.
"Đi thôi."
Lãnh Đan Thu ngạc nhiên mở to mắt, không biết anh có ý gì: "Đi đâu?"
Tô Cẩn Hồng kỳ quái nói: "Đi ngủ, cô xem bây giờ mới năm rưỡi."
Tô Cẩn Hồng đang muốn xoay người về phòng thì bị Lãnh Đan Thu vội vàng giữ lại, cô sợ hãi hỏi: "Tiết học ban ngày của tôi làm sao bây giờ?"
"Rất quan trọng sao?"
"Các tiết trong nửa tháng tới đều rất quan trọng... Về sau thì cũng bình thường."
Tô Cẩn Hồng tự hỏi làm sao bây giờ, đầu óc trên cơ bản đã sập nguồn. Bàn tay to của anh vung lên, nói rõ ràng: "Tôi đi học với cô."
Lãnh Đan Thu nghe vậy không khỏi há miệng, khϊếp sợ đến nỗi không nói lên lời.
Tô Cẩn Hồng bị làm sao vậy??? Lần trước vừa mới đến trường cô không lâu, lần này lại muốn đến trường cô tiếp?
Tô Cẩn Hồng căn bản không để ý phản ứng của Lãnh Đan Thu thế nào, anh đang buồn ngủ rũ cả mắt. Anh khép hờ mắt, trực tiếp về phòng ngủ đóng cửa rồi lên giường ngủ môt mạch.
Hơn một tiếng sau, lúc bảy giờ chuông báo thức vang lên, Tô Cẩn Hồng mở to mắt. Đầu óc thư thái nghĩ lại trạng thái hỗn độn lúc trước.
Anh đột nhiên nhớ lúc trước nói sẽ cùng Lãnh Đan Thu đến trường đi học?
Nhớ tới ngày hôm qua còn chưa xem xong một chồng văn kiện dày, Tô Cẩn Hồng nhức đầu. Thôi quên đi, đã đồng ý rồi, mang văn kiện đến đó xem cũng giống nhau.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng rửa mặt, vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Lãnh Đan Thu đang đeo balo đứng chờ anh rồi. Tô Cẩn Hồng hơi ngượng, sao có thể để một cô gái chờ mình được!
"Khụ khụ, cô chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo rồi ra ngay."
Mở tủ quần áo ra, đập vào mắt anh đều là âu phục và áo sơ mi. Tô Cẩn Hồng lấy ra một bộ rồi lại đặt vào, không được không được, bộ này mặc đến trường học không phù hợp.
Lãnh Đan Thu đợi hai phút có chút sốt ruột, Tô Cẩn Hồng làm gì mà lâu vậy?
Nhịn không được cô bèn đi vào, nhìn thấy Tô Cẩn Hồng đang sững sờ trước tủ quần áo, bất đắc dĩ đẩy đẩy anh: "Để tôi chọn giúp anh."
Tô Cẩn Hồng ngoan ngoãn lùi sang một bên nhìn, hơi xấu hổ sờ mặt, cái này... Ở phương diện thời trang, anh quả thật không thể nào hiểu được.
Lãnh Đan Thu chọn đồ rất nhanh, áo hoodie trắng cùng với quần jean màu lam nhạt, cô đưa cho Tô Cẩn Hồng rồi chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ Tô Cẩn Hồng đã mau chóng cởϊ áσ, bắt đầu mặc áo hoodie vào, tuy chỉ trong vài giây nhưng cơ thể nam tính còn có hormone phát ra làm Lãnh Đan Thu mất tự nhiên. Vừa rồi chỉ một thoáng qua nhưng đường cong cơ bụng hiện lên rõ ràng.
Lãnh Đan Thu cố gắng ép bản thân không suy nghĩ về nó nữa, dù sao thì chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, hiện giờ anh ta chỉ lộ ra một chút cơ thể mà tại sao mình lại ngượng ngùng?
Cô đứng ở phòng khách, vỗ mặt mình, bình tĩnh bình tĩnh! Cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi!
Khi Tô Cẩn Hồng mặc xong quần áo đi ra, Lãnh Đan Thu ngây người.
Áo hoodie màu trắng rộng bao lấy thân hình thon gầy của Tô Cẩn Hồng, quần jean làm tôn lên đôi chân dài miên man, ăn mặc như vậy làm che lấp đi vẻ xấu xa của anh, trông có vài phần đơn thuần, sạch sẽ, giống như hotboy lớp bên.
Anh im lặng đứng đó làm cho ai cũng phải khen ngợi vì sự đẹp trai của mình.
Tô Cẩn Hồng vẫn chưa tìm được túi để đựng văn kiện của mình, xách cái túi văn kiện to đi qua đi lại thật sự quá chói mắt. Anh còn đang phát sầu thì Lãnh Đan Thu đã nhanh nhẹn chạy đến cầm đống văn kiện: "Để vào cặp tôi đi."
Sao anh có thể không biết xấu hổ để một cô gái cầm đồ giúp mình chứ? Tô Cẩn Hồng khoát tay chuẩn bị lấy lại.
Nhưng mà Lãnh Đan Thu đã nhanh nhẹn khóa văn kiện vào sau đó ôm vào lòng, đôi mắt to và sáng ngời nhìn anh, vẻ mặt vô tội mang theo vài phần ghét bỏ thúc giục: "Một người đàn ông như anh sao lại lề mề thế."
Tô Cẩn Hồng bất đắc dĩ sờ mũi: "Được rồi, nếu cô cảm thấy nặng thì bảo tôi, tôi cầm cho." Anh âm thầm thở dài một hơi, Lãnh Đan Thu nhìn qua rất ngoan ngoãn, đột nhiên bày ra một mặt nghịch ngợm như vậy thật là có chút không chống đỡ được.
Tô Cẩn Hồng đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy các nhãn hiệu xe lại thay đổi chú ý, mấy xe này gây sự chú ý quá rồi, quên đi, vẫn là đi gọi xe vậy.
Lãnh Đan Thu ngoan ngoãn đi theo phía sau anh không nói một lời.
Đi đến cửa khu đô thị, nhìn thấy các xe qua lại nườm nượp nhưng vẫn không thấy chiếc xe taxi trống nào. Lãnh Đan Thu sốt ruột không ngừng xem giờ, cảm giác sắp muộn rồi! Đây là tiết học của đại ma vương có tiếng trong trường, nếu đi muộn một lần thì sẽ bị giáo viên này chú ý, về sau đi học các vấn đề linh tinh sẽ được "quan tâm đặc biệt". Tuy rằng Lãnh Đan Thu cũng là một sinh viên xuất sắc nhưng vẫn không muốn vì nguyên nhân đó mà bị giáo viên đặc biệt chú ý.
Tô Cẩn Hồng thấy cô không ngừng nhìn di động, nhìn thấy con đường như dài vô tận cũng có chút buồn rầu. Quay đầu nhìn thấy trạm xe bus bên cạnh, thật sự không thể...
"Nếu không có xe tôi sẽ đến muộn, hay chúng ta đi xe bus đi!"
Tô Cẩn Hồng còn chưa mở miệng, bên tai truyền đến giọng nhút nhát sợ sệt dò hỏi. Anh cúi đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu bên cạnh, trên mặt ngập tràn lo âu, vui vẻ gật đầu: "Được thôi."
Cô vốn tưởng rằng đề nghị sẽ bị từ chối, không nghĩ tới anh lại có thể đồng ý! Lãnh Đan Thu nhanh chóng bước về phía trạm xe bus, còn không quên kéo kéo nhắc nhở người đàn ông đang đứng một góc nhanh một chút.
Tô Cẩn Hồng cảm thấy thú vị đánh giá cô gái, nhìn qua có vẻ như vô cảm nhưng anh có cảm giác giây phút mình đồng ý, tâm trạng của cô lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Ôi, cô bé sinh viên năm nhất kia, sao lại có thói quen che giấu cảm xúc? Anh nhớ tới Lâm Miên Miên ở thế giới trước, đấy mới là bộ dạng của một cô gái nên có, cô ấy sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gây rắc rối và làm những chuyện ngu ngốc.
Nhưng nhớ tới mẹ Lãnh Đan Thu còn đang ở bệnh viện, Tô Cẩn Hồng lại trầm mặc. Chắc cuộc đời đã mài giũa làm cho cô trưởng thành hơn, chắc hẳn trước kia cô cũng từng là một cô gái hoạt bát. Trong lòng dần xuất hiện vài phần cảm xúc không thể giải thích.
Cuộc sống mỗi người đều không dễ dàng.
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ miên man còn Lãnh Đan Thu đang đứng ở trước bảng hướng dẫn, cẩn thận nhìn phương hướng của từng chiếc xe bus, cuối cùng cũng tìm được hai chiếc xe tới trường đại học S.
Trong có có một chiếc đi đường vòng, ngồi chiếc kia chắc chắn sẽ đến muộn cho nên chỉ có một chiếc là có thể ngồi...
Cô xoay đầu, khẽ nói với Tô Cẩn Hồng: "Chúng ta ngồi xe số 156."
Sau đó lại nhìn các trạm trung gian nói: "Chỉ cần sáu trạm là đến."
Tô Cẩn Hồng gật đầu, nhìn qua bảng hướng dẫn xác nhận một chút, quyết tâm chờ xe số 156.
Vận may của hai người cũng không tồi, hai phút sau Tô Cẩn Hồng đã nhìn thấy xe bus 156 từ xa đang đến. Nhưng nhìn trên xe bus có rất nhiều người, anh có chút do dự nhìn Lãnh Đan Thu, hay là thì chờ xe tiếp theo?
Lãnh Đan Thu đọc được ý nghĩ trong mắt anh, quả quyết nói: "Ngồi chiếc này đi, chờ xe tiếp tôi sẽ đến muộn."
Tô Cẩn Hồng nhún vai, ý bảo nghe theo cô. Anh xách cặp Lãnh Đan Thu và kéo lên trên.
"Phải chen chúc một lát, để tôi cầm cho."
Lãnh Đan Thu chần chờ một lát.
"Nghe lời tôi, người nhiều như vậy cô cầm sẽ bất tiện." Tô Cẩn Hồng nói rất chân thành, lúc này Lãnh Đan Thu mới đưa cặp sách cho anh.
Thật ra vốn dĩ Tô Cẩn Hồng muốn nói: "Cô lùn như vậy, cầm sẽ bất tiện." Nhớ tới Lâm Miên Miên mỗi lần đều không thích khi bị nói lùn, vì thế lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Có lẽ các cô gái đều rất quan tâm về chiều cao. Hai thế giới anh đều cao một mét tám mấy, cho nên nhìn các cô gái đều cảm thấy rất nhỏ bé.
Tô Cẩn Hồng lên xe cùng Lãnh Đan Thu, đi về phía trước rất khó khăn. Tô Cẩn Hồng đi trước mở đường, Lãnh Đan Thu thoải mái theo phía sau anh, nhưng đi vẫn rất khó khăn.
Đi đến giữa xe, thật vất vả mới có một khoảng trống, Tô Cẩn Hồng cầm lấy tay vịn, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn Lãnh Đan Thu phát hiện cô đã bị đám người kẹp lấy, tay nắm đã sớm có đầy người, thanh trên cùng cô lại không với tới, tay vịn thì không bắt được, cả người bị bốn phía đông nghịt chen chúc gần như không thể động đậy.
Anh duỗi cánh tay dài ra nắm lấy bả vai Lãnh Đan Thu, kéo cô đến bên cạnh mình, nhìn tay vịn bên cạnh đã đầy người, rất khó cầm, anh cúi đầu hướng về phía Lãnh Đan Thu bất đắc dĩ nói: "Cô túm vào tôi đi."
Tuy Tô Cẩn Hồng đã nói như vậy nhưng Lãnh Đan Thu vẫn không dám tùy tiện nắm tay anh, cô chỉ dám nắm một chút vạt áo anh, chân cũng ra sức nỗ lực đứng vững.
Hai phút sau, Tô Cẩn Hồng đột nhiên nhận thấy phía sau truyền đến cảm giác bị đè ép, vốn dĩ khoảng thời gian này thường ngồi siêu xe, cộng thêm xe rất đông làm cho anh càng thêm bực bội, không kiên nhẫn quay đầu lại đang chuẩn bị hỏi Lãnh Đan Thu lại làm sao vậy.
Vừa quay đầu lại thì phát hiện có một gã đang đứng bên cạnh Lãnh Đan Thu, tay trái giấu phía sau cô, người cố ý cọ vào phía bên trái của cô.
Lãnh Đan Thu nhìn thấy Tô Cẩn Hồng quay đầu lại, nhìn anh ý xin giúp đỡ.
Tô Cẩn Hồng nhìn thấy chuyện ấy thì nổi trận lôi đình, anh ghét nhất những người tìm mọi cách giở trò sàm sỡ phụ nữ. Tô Cẩn Hồng bèn dùng sức kéo Lãnh Đan Thu đến trước người mình.
Lãnh Đan Thu đang chật vật thì bị Tô Cẩn Hồng túm đến, còn dẫm lên chân vài người, người bên cạnh đều liếc mắt nhìn.
Tay trái Tô Cẩn Hồng giữ lấy anh ta và hét vào mặt gã đàn ông bỉ ổi: "Giở trò lưu manh à?"
Lúc này, mọi người xung quanh đều nhìn về phía ba người bọn họ. Một cô gái đang nép với lòng một chàng trai, còn gã đàn ông thì trợn mắt nhìn người còn lại, mọi người đều đổ dồn nhìn tên đàn ông đáng khinh kia.