Chương 9

Edit: Hoa Tranh☘

Tạ Từ đã chuẩn bị phải đối mặt với bóng tối, nhưng khi cậu thật sự mở cửa, lại được một luồng ánh sáng ấm áp chào đón.

Đây là một căn phòng rộng rãi, đối diện cửa ra vào là một cửa sổ lớn làm bằng kính suốt từ trần đến sàn, hai bên rèm giống như giải lụa trắng lặng lẽ buông xuống hai bên, trên bệ cửa sổ là có một lọ hoa xinh đẹp như mõm sói xanh, hoa trầu bà và hoa thanh trúc.

Trên tường trắng vẽ hình các vị thánh nhân vẻ mặt đau khổ, mỗi chiếc đèn tường đều có một bức tượng thiên thần nhỏ nhắn đang đứng, giấy và màu vẽ bày bừa bãi trên bàn, tác phẩm trên bảng vẽ được phủ lên một mảnh vải nhung đỏ.

Màu đỏ là sắc thái duy nhất không hài hòa với căn phòng này.

Chu Diệu Sơn mặc một bộ thường phục màu trắng, trong phòng bật điều hòa rất cao, trên sàn trải thảm nhung dày dặn, tay cầm cọ vẽ bất động, cả người giống như một đám sương mù dày đặc sắp tiêu tan.

Nghe thấy tiếng cửa mở, người đàn ông ngẩng đầu lên, làn da trắng bệch mỏng manh giống như được làm bằng giấy, ngay cả đôi môi cũng có màu sắc rất nhạt, chỉ có phần dưới mí mắt là có màu xanh đen lạnh lẽo. Hắn ta giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y sắp chết.

Mặc dù đối phương nhìn qua bình đạm, vô hại cỡ nào, nhưng lại khiến Tạ Từ không thể kiềm chế được mà run rẩy nhớ đến một số chuyện đáng sợ.

Thanh niên cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, tự dặn lòng mình hết lần này đến lần khác phải nhẫn nhịn, nhịn một chút là tốt rồi, giống như ngày hôm đó...

Chu Diệu Sơn tựa hồ rất hài lòng với bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, vẻ mặt lãnh đạm lộ ra vài phần sung sướиɠ.

Hắn mời thanh niên ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ, đặt những ngón tay thon dài lên vai câu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bả vai như đang trấn an động vật nhỏ bị dọa sợ.

Nhưng hiển nhiên, Tạ Từ cũng không vì vậy mà thả lỏng, thậm chí còn căng thẳng hơn, trên thân chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, có thể nhìn thấy một ít đường cong cơ bắp săn chắc.

Nụ cười trên môi Chu Diệu Sơn hơi hạ xuống, hắn nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi vì mượn cớ dự tiệc mời em đến đây."

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, không hề mang theo ý hối lỗi nào: “Thật sự là do em không chịu phối hợp với tôi, tin nhắn nào tôi gửi cho em cũng không nhận được câu trả lời."

“Mặc dù việc này rất thô lỗ nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở em một chút, đừng quên những gì mình đã đáp ứng với tôi."

Gương mặt Tạ Từ nháy mắt trở lên tái nhợt, cậu có thể hiểu được ý tứ của người đàn ông này, đối phương chính là dùng Tạ gia cùng cái video dơ bẩn kia uy hϊếp cậu.

Kỳ thật đối với Tạ Từ mà nói, Tạ gia thật sự không tính là cái gì, nhưng cái video kia lại đυ.ng trúng điểm trí mạng của cậu.

Mặc dù Tạ Từ đã bị thuần hóa như một cỗ máy trong nhiều năm nhưng cuối cùng cậu vẫn là một con người có nhận thức và tự trọng.

Cậu có bạn bè, có người mình thích, có người bản thân muốn quan tâm, cho dù cậu không để ý cái nhìn của người khác với video kia, nhưng bọn họ thì sao? Cậu nên dùng biểu cảm thế nào để đối mặt với họ đây?

Có lẽ họ sẽ nhìn cậu bằng ánh nhìn thương hại, tha thứ cho sai lầm nhất thời của cậu, nhưng cuối cùng cậu cũng sẽ trở thành kẻ mà họ khinh thường từ tận đáy lòng.

Tạ Từ không có cách nào tiếp nhận.

Vì vậy cậu chỉ có thể cúi đầu, linh hồn giống như đã tách ra khỏi cơ thể, cậu nhìn thấy bản thân đang thỏa hiệp, cậu nói: “Thật xin lỗi, Chu tiên sinh, về sau tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với anh.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Diệu Sơn hiện lên một ý cười kì dị, hắn hôn lên má Tạ Từ coi như khen thưởng.

Thanh âm của Chu Diệu Sơn lúc này giống như một vị trưởng bối đang dạy dỗ tiểu bối trong nhà: "Cậu Tạ, giao dịch của chúng ta sẽ không có ai biết hết, em không cần phải cảm thấy áy náy. Em chỉ đang cống hiến hết mình cho nghệ tthuật mà thôi."

"Đây không phải là sự phản bội của tình yêu."

Tạ Từ rũ mắt xuống, lời nói của Chu Diệu Sơn không thể khống chế mà quanh quẩn trong đầu cậu.

Đúng vậy, Chu Diệu Sơn đối với cậu căn bản không có bất kỳ ý tưởng thừa thãi nào, đối phương cũng không thích cậu, hắn chỉ là một nghệ sĩ có chút kỳ quái thôi, chỉ cần chịu đựng thêm mấy tháng, cũng giống như bị nhốt trong phòng gác mái tối tăm kia mà thôi, cậu vẫn có thể ra ngoài.

Tiết Chí đã có người mình thích rồi, cậu và hắn chỉ là bạn bè mà thôi, cậu không cần phải cố chấp mang lên mình chiếc khóa trinh tiết này. Dù sao thì cho dù đối phương có biết thì cũng sẽ không quan tâm.

Thực ra đó không phải là vấn đề gì to tát, chỉ là bị người khác chơi đùa mà thôi, cứ coi đó là chuộc tội đi, mọi chuyện rồi sẽ trở lại đúng quỹ đạo.

Sự dao động của Tạ Từ tự nhiên bị Chu Diệu Sơn để ở trong mắt, hắn đương nhiên rất hài lòng, thậm chí còn cảm thấy vui sướиɠ khi được thỏa mãn sở thích xấu xa của bản thân.

Thanh niên bướng bỉnh kia lúc này đang ngoan ngoãn đặt cần cổ yếu ớt của mình vào lòng bàn tay hắn, để mặc hắn lấy dải lụa màu đen bịt mắt cậu lại.

Chu Diệu Sơn ngồi trở lại trước giá vẽ, lắc chiếc chuông trong tay, một lát sau, cánh cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Người đến có tướng mạo tuấn tú, trên người mang theo hương thơm nhẹ, tựa như sương sớm, nhưng nếu để ý kĩ sẽ phát hiện vẻ đẹp của đối phương bất qua là đến từ son phấn mà thôi.

Hắn hướng Chu Diệu Sơn cung kính cúi đầu, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đi tới chỗ thanh niên đang bị bịt mắt lại.

Mặc dù mắt bị che lại nhưng thanh niên vẫn có thể cảm nhận được có người đang tới gần, làn da của cậu quá trắng, thế nên dải lụa màu đen kia có vẻ phá lệ chói mắt.

Đôi môi ửng đỏ có chút khô nứt, vì khẩn trương mà khẽ mím lại, mang đến cho người ta cảm giác như một bé thỏ trắng nhút nhát sợ sệt lại ngây thơ thuần khiết.

Làm hắn trong nháy mắt sinh ra một loại ảo giác bản thân tới gần chính là khinh nhờn đối phương.

Nhưng hắn chỉ là lấy tiền làm việc, cho dù có muốn cũng chẳng giúp được gì, cố gắng vứt hết mấy ý tưởng dư thừa ra khỏi đầu, tuy rằng hắn vẫn luôn biết ông chủ của mình có chút đam mê kỳ quái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhận được mệnh lệnh như này.

Nam nhân cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thanh niên, hắn có thể cảm giác được thanh niên đang căng thẳng và sợ hãi, hắn muốn an ủi thanh niên, nhưng lại không dám phát ra âm thanh, vì thế hắn chỉ có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, trực tiếp hôn lên đôi môi duyên dáng của đối phương.

Nụ hôn này thực nhẹ, như là quý trọng cùng yêu thương.

Tạ Từ động cũng không động, giống như là thuận theo thừa nhận nụ hôn của đối phương.

Đôi mắt Chu Diệu Sơn bị giấu trong bóng đêm, trong tay cầm một chiếc cọ vẽ, nhưng lại không động bút, cứ như vậy lạnh mắt nhìn.

Một lúc lâu, mắt thấy hai người đều trầm mê vào, hắn bất thình lình nói: “Gỡ bịt mắt xuống.”

Tạ Từ cả người cứng đờ, cậu không biết trong phòng đã có một người khác tiến vào, cũng không biết người cùng chính mình hôn môi này thế nhưng lại là một người khác.

Dải lụa màu đen bị gỡ xuống, Tạ Từ nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, một cảm giác xấu hổ trong nháy mắt thổi quét toàn thân.

Nam nhân tựa hồ có chút xin lỗi mà nhìn cậu một cái, nhưng cũng không dám nhìn nhiều nhanh chóng ngoảnh mặt đi, bên tai hồng thấu, cư nhiên cho người ta một loại cảm giác đơn thuần đáng yêu.

Chu Diệu Sơn thần sắc lạnh lùng, thanh âm trầm thấp nói: “Tiếp tục, vừa nãy lực đạo còn quá nhẹ.”

Tạ Từ nắm chặt bàn tay, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, lòng tự trọnh ít ỏi còn sót lại khiến cậu không thể chấp nhận cùng một người xa lạ hôn môi.

Cậu nhìn về phía Chu Diệu Sơn, trong ánh mắt là sự cầu xin, nhưng đối phương lại không nói một lời.

Cuối cùng vẫn là Tạ Từ dời mắt đi, cậu đem ánh mắt dừng ở nam nhân xa lạ trước mắt, có lẽ gọi đối phương là thanh niên càng thích hợp hơn, bộ dáng đối phương ngây ngô như vậy, nói không chừng còn là nụ hôn đầu tiên. Tạ Từ vô vị nghĩ.

Kỳ thật điểm mấu chốt của con người vẫn luôn thực dễ dàng bước qua, Tạ Từ biết không ai có thể giúp mình, vì thế cậu đành chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, nắm lấy cà vạt trước người thanh niên, khiến đối phương phải cúi xuống.

Cậu nhắm mắt lại, cùng một người xa lạ kịch liệt hôn môi giống như tình nhân.

Đối phương trục trặc đáp lại cậu, tựa hồ là có chút thẹn thùng. Tạ Từ lại bình tĩnh nghĩ, đây hẳn là thứ Chu Diệu Sơn muốn nhìn thấy đi.

Kỳ thật cũng không sao cả, dù sao không phải Tiết Chí, ai cũng giống nhau.

Tính tự chủ của thanh niên hiển nhiên là không tốt lắm, thời điểm bàn tay đối phương không thể khống chế được tiến quần áo Tạ Từ, Chu Diệu Sơn đã động.

“Buông tay.” Chu Diệu Sơn ngữ khí có chút âm trầm.

Tạ Từ giương mắt nhìn hắn, Chu Diệu Sơn lại không nhìn cậu, gương mặt vốn đã âm u của đối phương lúc này càng thêm lãnh úc, hắn rất bất mãn, đồ vật của bản thân không có sự cho phép của hắn bị kẻ khác chạm vào.

“Trần tiên sinh, ngươi đã vi phạm hợp đồng chúng ta đã kí lúc trước thì phải, tôi kêu cậu hôn môi, cậu cũng chỉ có thể cùng em ấy hôn môi. Chạm vào một chút cũng không được, cậu không hiểu sao?”

Thanh niên được gọi là Trần tiên sinh xấu hổ lại sợ hãi, cúi đầu nói: “Xin lỗi, Chu tiên sinh, là tôi đã phạm sai lầm ······”

Chu Diệu Sơn mặt mày lạnh lẽo: “Tôi không muốn nghe những lời này, bây giờ cậu có thể kết toán tiền lương rời đi.”

Thanh niên nhanh chóng cầu xin cũng không thể làm Chu Diệu Sơn thay đổi quyết định.

Trong phòng một lần nữa khôi phục an tĩnh, lúc này đây, bức hoạ thiên sứ lại rốt cuộc không khiến người cảm thấy thuần khiết nữa.

Ngay cả khóe miệng tươi cười cũng trở nên cực kỳ dối trá.

Chu Diệu Sơn đi đến trước mặt Tạ Từ, hắn có chút uể oải nói: “Tạ thiếu gia, tuy rằng tôi có chút tán dương em đối với phần công tác này đặc biệt "nghiêm túc", nhưng em hẳn là hiểu rõ, em hiện tại là đồ vật của tôi.”

Cùng là người thông minh, có chút lời nói không cần thiết phải nói ra.

Chu Diệu Sơn nói: “Tạ thiếu, hôm nay đến đây thôi, cậu có thể rời đi.”

*

Kỳ nghỉ đông của Tiết Chí rất nhàn nhã, hắn cũng không cần quan tâm đến sự vụ trong công ty, bố mẹ Tiết rất thương hắn tự nhiên sẽ không ép buộc hắn làm chuyện hắn không thích.

Đối lập hoàn toàn với hắn là Tạ Từ, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, mặc dù trước đây vào mỗi khi về nhà vào dịp nghỉ lễ Tạ Từ cũng rất bận rộn, dù sao cậu cũng là người thừa kế của Tạ gia, nhưng chưa bao giờ có chuyện bận rộn như bấy giờ.

Khi Tiết Chí gọi điện cho Tạ Từ, hầu hết cậu đều không bắt máy, cuộc hẹn ăn tối của hắn với cậu cũng bị lùi lại mất mấy lần, ngay cả khi hắn đến Tạ gia tìm Tạ Từ, cũng không tìm thấy người.

Kỳ nghỉ đông đã trôi qua gần hết, hai người còn chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng.

Tiết Chí có chút bực bội, tuy hắn nói mình thích Tô Trật nhưng hắn chưa bao giờ tách ra khỏi Tạ Từ lâu như vậy, ngay cả khi đi hẹn hò hắn cũng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Lần này cuối cùng hắn cũng liên lạc được với Tạ Từ, Tiết Chí rột cuộc cũng tìm được cơ hội để phàn nàn.

Đối phương vẫn như vậy, rất kiên nhẫn nghe hắn càu nhàu, chờ hắn nói xong mới nhẹ nhàng nói xin lỗi hắn.

Cả hai hẹn nhau ở quán hải sản mới mở ở thành phố B.

Tạ Từ đến địa điểm sớm hơn mười lăm phút trước giờ hẹn, cậu luôn là người cực kỳ chu đáo, cẩn thận giải thích trước sở thích của Tiết Chí cho phục vụ, đồng thời chọn tốt các món ăn.

Người phục vụ là một tiểu cô nương rất dễ thương, bộ dáng Tạ Từ lúc dặn do sở thích của người kia quá mức ôn nhu và ấm áp, theo lời của cô cậu hẳn là rất quý trọng và bao dung vị khách chưa đến kia.

Cô nàng mím môi cười: "Anh hẳn là rất yêu bạn trai của mình đi, chúc hai người có thể bên nhau cả đời.."

Tạ Từ trong lòng có chút buồn bực, một lúc sau mới mỉm cười nói: “Không, cậu ấy là bạn của tôi, một người bạn rất tốt."

Tiết Chí vừa mới tới, chỉ nghe được lời nói của người phục vụ, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, nghĩ nghĩ, hắn cứ đứng ở đó, cái gì cũng không nói, tựa hồ muốn biết được đáp án từ miệng của Tạ Từ.

Câu trả lời của Tạ Từ nằm trong dự kiến, Tiết Chí không hiểu được nắm chặt bàn tay, hắn nở nụ cười trên môi, không nhìn ra chút nào không đúng, hắn bước tới và quàng tay qua ôm lấy bả vai của Tạ Từ.

Ngoài dự đoán chính là Tạ Từ lại nhẹ nhàng né tránh tay của hắn, Tiết Chí nhìn tay mình trống rỗng, trên mặt lộ ra biểu cảm có chút khó coi.

Tiết Chí không biết hôm nay tính tình của mình sao lại tệ như vậy, nhưng hắn nhanh chóng khống chế lại, khó khăn lắm mới gặp được Tạ Từ, hắn không nên gây rắc rối thì hơn.

Mặc dù khi cãi nhau người luôn làm hòa trước là Tạ Từ, nhưng hắn không thể giải thích được cảm thấy Tạ Từ có hơi khác một chút. Không thể nói rõ được, nhưng chính là đã thay đổi.

Tiết Chí chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "A Từ, cậu làm sao vậy? Nửa tháng không gặp ngay cả bả vai cũng không muốn cho tớ ôm nữa hay sao?"

Tạ Từ im lặng một lát rồi mỉm cười nói: “Cũng không có chuyện gì đâu. Mấy hôm trước tớ vô tình nghe được có người đồn lung tung về mối quan hệ của hai chúng ta, cho nên phải chú ý một chút… Không phải cậu đang đuổi theo A Trật sao? Cũng nên để ý đến phương diện này một chút, đừng để cậu ấy hiểu lầm."

Tiết Chí cảm thấy ngực mình có chút nghẹn lại, nhưng lại không biết nên nói gì, đành đơn giản chuyển sang đề tài khác.

Giữa hai người không còn động tác thân mật nào nữa, chỉ còn lại mối quan hệ xã giao nông cạn.