Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Các Nam Chủ Hình Như Đều Quấn Lấy Ta?

Chương 62: Làm Ảnh Hậu Có Gì Vui? (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
...

Quân Niệm bước tới phía cô, túm lấy cổ tay giằng lại rồi ôm lấy cô: "Thật xin lỗi nhưng hôm nay tôi đưa cô đấy đi ăn rồi! Cậu có thể tự đi một mình"

Hệ thống với cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra? Hình như là cô có hứa đi ăn cùng hắn thì phải, lú quá nên quên mất tiêu :)

Tiểu Niệm kéo tay cô lại cười nói: "Nhưng chị đấy đã hứa mời tôi đi ăn rồi!"

Khuynh Hạ bị kéo qua kéo lại đến chóng mặt. Hic! Đùa không vui, cô đã quạo nha!

Hắn đen mặt, tỏa ra làn khí lạnh đến rùng mình: "Bỏ tay ra!"

Hic! Đừng nói là hắn hắc hóa nha... Tự nhiên thấy rén vãi! Ét o ét :((

Cô quay về phía Tiểu Niệm ra tín hiệu, nó lè lưỡi rồi cầm đồ ăn vặt ăn cho đỡ tức...

"Ngươi hôm nay chán thở hay gì vậy? Tự nhiên trêu hắn làm gì chứ, lỡ hắc hóa thì sao?!"

"Nam chủ có hắc hóa cũng ko sao, tôi không bị hắn gϊếŧ chết được đâu nên kí chủ yên tâm!"

Yên tâm được chết liền á! Hệ thống không sao nhưng cô toàn sao đây này! Cô phải đi gánh hậu quả cho cái hệ thống chết tiệt này nè :(

Khuynh Hạ đành phải giảng hòa: "Vậy thì... cả hai người cùng đi là được chứ gì. Đỡ phải tranh nhau :v "

"Nhưng em không muốn đi cùng hắn!"

"Tôi không muốn đi cùng tên nhóc kia!"

Nóng mắt, tắt nụ cười nên hai người quay ra bắt đầu giáo huấn đạo lí với nhau...

Tiểu Niệm cãi lại: "Anh dám gọi tôi là tên nhóc á? Anh hơn tôi có mấy tuổi mà gọi như vậy!"

"Vậy cậu cũng gọi tôi bằng hắn còn gì! Có biết phải lễ phép với người lớn tuổi hơn không?"

"Anh... được lắm!" Hệ thống hơn vạn năm tuổi như ta mà bị tên nam chủ gọi bằng nhóc >:U



Cô cười rồi tiến lại gào lên: "Hai người có im ngay không! Muốn cãi nhau cứ ở đó mà cãi đi, tôi đi ăn một mình!!"

"Aaaaaa! Sao chị lỡ độc ác mà bỏ em lại vậy chứ? Em muốn đi ăn!!"

"Tôi cũng muốn..."

Cô nhanh chóng lôi hai tên khùng này quăng lên xe rồi lái đến một nhà hàng sang trọng gần đó để ăn. Bữa ăn đáng ra yên ổn thì nay lại biến thành nơi để hai người khịa nhau...

"Chị ăn cái này đi! Ngon lắm! Chả như ai kia không biết được chị thích ăn gì?"

"Đừng ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, không tốt chút nào! Ăn cái này đi giúp giữ vóc dáng hơn!"

Khuynh Hạ: "....." Nhiều khi muốn chui vô góc xó nào đó ăn chứ không muốn ở đâu một chút nào!

Giờ chỉ ước ăn nhanh lên rồi về nhà ngủ chứ ngồi giữa nghe hai tên này lải nhải muốn trầm kảm...

...

Sau bữa ăn, cô bước xuống dưới gầm để xe để ra về. Tiểu Niệm liền nhớ ra rồi nói: "Tôi để quên đồ ở chỗ bàn ăn rồi! Kí chủ đứng đây chờ chút, đừng đi lung tung rồi chút nữa tôi quay lại!"

"Đã biết! Ngươi đi đi..."

Quân Niệm giơ tay lên nhìn đồng hồ bảo: "Thật xin lỗi! Trợ lí gọi nãy giờ nên có việc phải về rồi! Tạm biệt nha!"

"Đi cẩn thận nha! Tạm biệt!!"

Cuối cùng cũng được yên ổn rồi, mừng rớt nước mắt luôn :)

Cô liền cúi xuống mở cửa xe thì phát hiện khóa xe mình có rất nhiều vết. Quan sát một hồi thì phát hiện ra vết còn rất mới, hình như là có ai đó cố ý phá khóa cửa xe cô để vào nhưng vẫn chưa làm được...

Cô nhìn xung quanh không thấy ai thì bắt đầu cảnh giác. Ở đây có rất nhiều xe cũng như có camera thì không thể nào có chuyện một tên trộm vào đây phá được, rất có khả năng là muốn nhằm vào cô...

Cô giả vờ đi lạc để muốn rời khỏi đây thì từ đằng xa thì tiếng bước chân vọng lại, mỗi lúc một gần hơn, gần hơn...

Quay ra nhìn thì không thấy ai cả, tiếng bước chân cũng dừng lại...

Chết tiệt! Ai vậy nhỉ? Rốt cuộc là muốn làm gì đây chứ!?



Cô cố gắng chạy nhanh để thoát khỏi nhưng dường như tiếng bước chân cũng chạy nhanh theo cô.

Không được! Giờ chạy cũng không phải là cách, chi bằng cứ để xem rốt cuộc là ai muốn nhằm vào cô.

Cô bị một bàn tay của người đàn ông nào đó kéo mạnh lại rồi tay còn lại cầm một chiếc khăn bịp miệng cô lại. Cứ thế dần dần người cô mềm đi rồi gục xuống, người đàn ông liền cầm dây trói tay chân cô lại rồi ném vào cốp xe mà lái đi..

Cứ thế chiếc xe lăn bánh rồi lái hướng về phía ngoại ô xa xôi, hẻo lánh. Chiếc xe dừng lại bên một căn nhà cũ kĩ bị bỏ hoang, cô bị lôi vào tầng hầm rồi trói trên một chiếc ghế...

Ánh đèn chiếu thẳng mặt cô khiến cô nhăn mặt lại theo phản ứng. Bỗng cô nghe thấy tiếng cả hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau...

"Tao bảo mày tẩm thuốc mê nhiều lên mà sao mày không nghe vậy. Giờ nó sắp thức rồi thì giải quyết sao?"

"Thì tao cứ nghĩ gần đấy là đủ rồi, ai ngờ lại vậy đâu. Dù sao thì vẫn mang người về là được, còn lại thì cứ để người đó xử lí đi!"

Đúng như suy đoán thì có ai đó thuê người bắt cóc cô, mà dùng thủ đoạn này thì cũng chỉ có thể là người đó thôi chứ không ai khác...

Cái thủ đoạn này cũ quá rồi đó, có thể mới mới chút được không hở? Mất hứng quá đi!

Có tiếng kẽo kẹt được đẩy ra rồi đóng vào, tiếng bước chân đến gần cô rồi một giọng nói vang lên: "Lâu lắm rồi chúng ta vẫn chưa gặp nhau nhỉ?"

Cô vẫn bất động không lên tiếng đáp lại. Giọng nói lại vang lên lần nữa: "Không cần phải vậy đâu! Tôi biết cô tỉnh từ lâu rồi! "

Khuynh Hạ nở nụ cười rồi mở mắt ra đáp: "Thật là~ Đâu cần thiết phải chào đón tôi bằng cách này đâu~"

"Cô đã đoán trước được là tôi sao! Bất ngờ thật đó!"

"Cũng vì vậy mà có chút không thú vị gì cả! Mất hứng quá..."

...

Về phía bên kia, Tiểu Niệm quay lại nhà xe không nhìn thấy cô đâu, gọi điện thì không bắt máy. Bình thường cô không bao giờ tắt máy cũng như không tự nhiên bỏ đi lung tung. Xe vẫn còn ở đây, đồ đạc vẫn vứt trong xe,...

"Kí chủ?! Không ổn rồi...!!"

...
« Chương TrướcChương Tiếp »