Chương 8: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

“Sư huynh, ta đã trở lại rồi đây, hẳn là huynh không có chờ lâu đi?” Bạch Niệm Niệm vội vã trở về liền phát hiện có chút không thích hợp.

Sư huynh ôm hai tay nghiêm túc lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng.

Bạch Niệm Niệm nhìn sư huynh một chút, sau đó lại nhìn Bạc Nhu đang đứng ở phía xa xa: "Xảy ra chuyện gì?"

“Không có gì.”

Lục Cảnh Lăng nói xong cũng không thèm nhìn Bạc Nhu lấy một cái: "Đi thôi."

Hắn cất bước đi rất nhanh hơn, Bạch Niệm Niệm cũng chỉ có thể áp chế nghi hoặc trong lòng mà đi theo.

Bạc Nhu thấy bọn họ rời đi mà hoàn toàn không có ý chờ nàng, trong lòng lúc này thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng vừa mới chuẩn bị lấy hạt dưa ra thì bên tai bị thổi tới một trận gió mát: "Thật quá đáng, bọn họ đều không mang nàng đi chơi, hay là để ta đây mang nàng đi chơi có được hay không?"

Bạc Nhu mở to mắt quay đầu lại, lúc này, thứ nàng nhìn thấy chính là một khuôn mặt tinh xảo mê người dán ở bên tai, thấy nàng kinh ngạc trợn tròn mắt như vậy, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy bộ dáng này rất thú vị, nam nhân chủ động hôn lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng.

“Nàng không nói lời nào, vậy ta cứ coi như nàng đã đồng ý với ta ha.”

!!!

Bạc Nhu che miệng lại khϊếp sợ nhìn hắn ta.

Không đợi nàng trả lời, hắn ta dứt khoát ôm lấy vòng eo của Bạc Nhu định mang nàng đi, nhưng khoé mắt chợt thấy một thanh kiếm sắc bén đang bay từ phía xa xa lại đây, đồng thời, theo tốc độ nhanh như gió của thanh kiếm là một giọng nam giận dữ vang lên: "Buông Bạc Nhu ra."

Lục Cảnh Lăng quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh Bạc Nhu bị nam nhân mặc áo đỏ khinh bạc, nhìn thoáng qua thì thấy nàng không chỉ không phản kháng mà còn để cho hắn ta tự nhiên ôm eo mình.

Loại người này vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi, Bạc Nhu làm sao có thể tùy ý bị khi nhục như thế, chắc chắn là bị ép!

Lục Cảnh Lăng lập tức vung trường kiếm bản mạng đâm về phía nam nhân kia.

Không nghĩ tới nam nhân mặc áo đỏ kia nhìn cũng không nhìn, liếc mắt một cái đã có thể nghiêng đầu tránh thoát, sau đó còn để lại cho hắn ánh mắt ý vị thâm trường rồi ôm lấy thiếu nữ trong lòng chạy trốn thật xa.

“Sư huynh!”

Bạch Niệm Niệm giữ chặt Lục Cảnh Lăng đang muốn đuổi theo: "Không bằng chúng ta về núi bẩm báo với sư phụ trước, để sư phụ suy tính rồi hành động cũng không muộn. Huynh cứ tùy tiện đuổi theo như vậy, vạn nhất đó là một cái bẫy thì sao?"

“Vậy muội trở về nói cho sư phụ, ta đuổi theo xem xét trước.”

“Sư huynh!”

Bạch Niệm Niệm không ngăn cản được, thấy Lục Cảnh Lăng đã cầm kiếm chạy được một đoạn xa, mọi người xung quanh nàng ta nhỏ giọng bàn luận chỉ trỏ, tất cả đều một bộ dáng ngạc nhiên.

Bạch Niệm Niệm dậm chân: “Thật biết gây phiền toái cho người khác mà!”

Nàng ta nói xong, nhìn lên thì bóng dáng Lục Cảnh Lăng đã biến mất, thấy không còn cách nào liền tự mình trở về núi Già Lam trước.

Bạc Nhu bị nam nhân mặc áo đỏ mang vào một tòa lầu, sau khi buông nàng ra, hắn ta an vị ở trên bàn ngồi uống rượu, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn nàng với ánh mắt sáng như sao.

“Đây là mỹ nhân Yêu chủ mang đến?” Một giọng nói thô bạo đột nhiên vang lên, Bạc Nhu đi về phía trong liền thấy một nam nhân cường tráng cao lớn đứng cách cửa không xa, râu ria đầy mặt thoạt nhìn rất hung dữ.

“Đây là đệ tử của Thiều Vân Thâm?” Đại hán đánh giá Bạc Nhu vài lần, nhíu nhíu mày: "Chậc! Yếu như vậy sao?"

“Không phải.” Người được gọi là Yêu chủ chính là nam nhân mặc áo đỏ, hắn ta giờ đây đang chống đầu nhìn Bạc Nhu, ống tay áo màu đỏ trượt xuống lộ ra cổ tay trắng noãn: "Đây là phu nhân của ta."

Đại hán kinh hãi: "Yêu chủ, ngài cho là thật."

“Đương nhiên.”

Yêu chủ uống một hơi hết sạch rượu trong chén, sau đó liền phất phất tay áo đi đến trước mặt Bạc Nhu, dùng ngón trỏ nâng cằm của nàng lên, hương rượu nhàn nhạt tinh khiết trong lúc nói chuyện thoát ra, điều đặc biệt là nam tử này uống rượu nhưng không hề có mùi hôi: "Nếu Thiều Vân Thâm chịu nhường nàng cho ta, thù của ta và y không phải không thể buông xuống, thậm chí còn dễ dàng hơn."

Nam nhân trước mắt tướng mạo mê hoặc tinh xảo, mắt hình lá liễu thật dài, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên điểm thêm một chút ửng đỏ, da trắng môi hồng, trên người lại mặc thêm một bộ hồng y, bộ quần áo này càng tăng thêm khí chất mê hoặc của hắn ta.

Kể cả người như nữ chính Bạch Niệm Niệm cũng không đẹp bằng nam nhân này.

Giọng nói là đặc trưng của mỗi người, trừ một số thành phần đặc biệt, chính vì giọng nói không giống ai của nam nhân nên Bạc Nhu đã nhận ra được người thần bí áo đen lúc trước cũng là người này, Thiều Vân Thâm là sư phụ của Bạch Niệm Niệm, nói như vậy, bọn họ là muốn bắt Bạch Niệm Niệm?

“Ngươi muốn bắt sư tỷ của ta?” Bạc Nhu hơi tránh khỏi ngón tay nam nhân, nàng muốn cách xa tên này một chút, cách càng xa càng tốt.

“Có gì thì hướng vào ta, đừng hòng động vào sư tỷ.” Bạc Nhu biết lúc này nàng nên chọc giận đối phương, sau đó ở thời điểm Bạch Niệm Niệm đến liền anh dũng chịu chết, như thế vừa có thể bay khỏi thế gian này, vừa có thể đẩy sự tình đến cao trào, nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ.

“Bảo bối, nàng nói gì vậy, làm sao ta có thể ác quỷ đến mức làm tổn thương nàng được chứ.” Hắn ta cười rồi đưa tay ra sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu: "Bảo bối nói chuyện thật dễ nghe, nói thêm vài câu đi."

Thần sắc của hắn ta rất dịu dàng, chính vì dịu dàng nên Bạc Nhu mới cảm giác có gì đó không thích hợp.

Thái độ của người này quá kỳ lạ, nàng căn bản không cảm giác được một chút cảm giác tức giận nào từ phía hắn ta.