Chương 6: Chưởng môn và sư huynh đều yêu ta

Tiểu Nhị run lên, nhìn nàng một cái, khuôn mặt tối đen nhất thời đỏ bừng, vội vàng bưng khay rời đi.

Bạc Nhu nghi hoặc nhìn bóng lưng cuống quýt của tiểu nhị mà trong lòng không thể lý giải được.

Trước kia bất luận nàng có nói cái gì, nàng đều sẽ bị coi là không khí, lần này sao là lạ vậy.

Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì chợt nghe bên tai truyền đến tiếng cười từ tính trầm thấp.

Bạc Nhu quay đầu liền phát hiện tiếng cười đó là của nam tử thần bí ngồi ở đối diện, đôi môi hồng nhuận gần chiếc cằm trắng như tuyết hơi vểnh lên: "Bảo bối, nàng thật đáng yêu."

Thanh âm của hắn ta mang theo mị lực từ tính, âm cuối hơi hơi câu lên như một cái móc câu nhỏ.

Bạc Nhu đứng bật dậy, vì hoảng sợ nên tim nàng đập có chút nhanh.

Một nam nhân thần bí với thanh âm dễ nghe nửa đường lại xuất hiện, đây không phải là nhân vật mê đắm đầu tiên dính vào nữ chính sao?

Nàng không nên ở đây, nàng nên ở dưới gầm xe ngựa chơi mới đúng!

Lục Cảnh Lăng luôn chú ý đến Bạc Nhu nên khi thấy nàng đứng dậy, tầm mắt của hắn đã nhanh chóng đảo qua người áo choàng đen ngồi đối diện với nàng, lúc thấy người nọ, hắn nhíu mày.

Tu vi của người kia, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Thấy Lục Cảnh Lăng nhìn chằm chằm vào Bạc Nhu, Bạch Niệm Niệm cũng nhìn theo, nàng ta chỉ thấy Bạc Nhu đang đứng nhìn mình với ánh mắt vô cùng nhiệt tình.

Bạch Niệm Niệm chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Lục Cảnh Lăng vừa ngồi bên cạnh mình đứng dậy từ lúc nào.

Lục Cảnh Lăng trực tiếp đi qua ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của Bạc Nhu nhìn về phía Bạch Niệm Niệm, tầm mắt hắn quét qua người thần bí mặc áo choàng đang ngồi bất động kia, sau đó liền quay đầu nói với nàng: “Đi thôi.”

Thấy nàng còn chưa phản ứng, hắn đã bắt lấy cánh tay nàng kéo đi.

“Bảo bối, nàng tên là gì?”

Lúc đi ngang qua bàn, tay kia của Bạc Nhu bị người thần bí kia giữ chặt, giọng của hắn ta lười biếng mang theo ái muội khàn khàn: "Ta mang nàng đi ra ngoài chơi được không?"

Bạc Nhu muốn rút tay mình về, kết quả vừa quay đầu liền thấy nam nhân đang cầm mu bàn tay của nàng đặt ở trước môi nhẹ nhàng hôn xuống.

Nhất thời, xúc giác mềm mại tê dại từ mu bàn tay trực tiếp xông lên đại não, Bạc Nhu vội vàng dùng sức rút tay về, thất kinh cọ cọ mu bàn tay lên quần áo.

Người thần bí cười ha ha thỏa mãn, đôi môi đỏ mọng gợi lên nhìn về phía Lục Cảnh Lăng đang tràn đầy lãnh ý nhìn mình: "Đừng tức giận như vậy chứ, nếu đã là bảo bối thì khẳng định sẽ có cạnh tranh."

“Ai bảo ngươi không giấu kỹ chứ.”

Sắc mặt Lục Cảnh Lăng lạnh đi vài phần, hắn dùng chút sức kéo cánh tay mềm mại kia về phía mình.

Tay Bạc Nhu bị bóp hơi chặt nên cảm thấy hơi đau đau, nàng quay đầu nhìn bên này, sau đó lại quay qua nhìn bên kia, tuy không biết bọn họ nói cái gì nhưng vẫn có thể cảm thấy không khí quanh hai bọn họ nồng nặc mùi thuốc súng. Nhưng nàng biết rõ bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, nàng nhanh chóng hất cánh tay đang bị Lục Cảnh Lăng nắm ra, sau đó liền chạy một mạch đến phía sau Bạch Niệm Niệm.

“Sư tỷ, tỷ nhanh đi giúp sư huynh, hình như sư huynh gặp phải khó khăn.”

Tình huống này cứ để nữ chính ra mặt là được rồi .

Bạch Niệm Niệm vốn cũng định đi qua nhưng khi nghe Bạc Nhu nói như vậy, nàng ta chỉ liếc qua nàng một cái: “Đứng ở đây đừng nhúc nhích.”

Dứt lời liền tiến lên đứng ở bên cạnh sư huynh.

“Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

Bạch Niệm Niệm nhìn người áo đen thần bí đang giằng co với Lục Cảnh Lăng một cái, người kia cũng không thèm để ý đến nàng ta, thấy sư huynh không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người áo đen kia, nàng ta liền đưa tay qua kéo kéo tay áo hắn: "Sư huynh?"

Lục Cảnh Lăng liếc mắt nhìn người áo đen thần bí một cái, sau đó xoay người rời đi.

Dọc đường đi, Lục Cảnh Lăng vốn ít nói giờ lại càng ít nói hơn, ngay cả Bạch Niệm Niệm ở bên cạnh không ngừng nói chuyện lôi kéo sự chú ý của thiếu niên, vậy mà một câu hắn cũng không đáp lại.

Dù vậy, hắn vẫn đi theo phía sau Bạc Nhu, cách nàng một khoảng không xa cũng không gần.

Bây giờ đã vào Lâm Thành, Bạc Nhu hòa vào đám đông náo nhiệt đã không còn cảm giác khó chịu khi bị Lục Cảnh Lăng giám thị như ở nơi hoang dã nữa.

Nàng giống như một người ngoài cuộc mang tâm trạng thích xem náo nhiệt đi dạo trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn qua nhìn lại các loại đồ ăn vặt bán ở quán bên cạnh với ánh mắt khát vọng.

Là kẹo…

Nàng đã lâu không được ăn kẹo rồi.

Thời gian đến thế giới tu tiên bao lâu thì từng ấy thời gian Bạc Nhu phải rời xa kẹo ngọt, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt cũng phải giấu sư phụ đi vụиɠ ŧяộʍ mới lấy được, giấu thôi cũng thập phần vất vả chứ đừng nói gì đến ăn được hay không.

Dù sao sư phụ của nàng không cho ăn mấy thứ này.