Chương 9: Uyên Ương Hồ Điệp (9)

Sở Ly mò vào phòng bếp. Đã qua giờ ăn lâu rồi mà Tô An vẫn còn ở đây.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Tạ... Phu tử, Tô An đang làm đồ ăn."

Tô An cũng biết thói quen đêm muộn Sở Ly sẽ vào phòng bếp kiếm đồ ăn. Cho nên bình thường hắn sẽ để riêng một phần đồ ăn trong nồi trên bếp để có thể còn chút nóng.

Hôm nay cô đến sớm hơn mọi khi, hắn còn nghĩ làm rồi để Sở Ly có thể nếm thử.

"Ngài đến ăn hả, để Tô An chuẩn bị cho ngài."

"Không cần đâu, cứ làm việc của ngươi đi."

Sở Ly theo thói quen tới nồi trên bếp nhưng lại thấy trống trơn, Tô An lắp bắp:

"Tạ phu tử, Hôm nay Tô An có món mới, ngài.. Có muốn ăn thử rồi nhận xét giúp Tô An không?"

"Cũng được đó."

Sở Ly ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, Tô An tiếp tục công việc của mình.

Bàn tay thiếu niên dùng sức nhào bột qua lại, sau đó cán dẹp, rồi cắt thành những sợi nhỏ.

Trên bếp nồi nước đã sôi ùng ục, hắn bỏ các thành phần đã chuẩn bị sẵn vào nồi, nêm nếm gia vị rồi bỏ vào. Bây giờ chỉ cần đợi một lúc nữa.

Tô An lén lút nhìn sang góc bếp, cô nương ngồi đó đã nhắm mắt từ lúc nào.

Trong Nghi Sơn, mấy công tử quý tộc kia đều khinh thường hắn, chỉ có Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá là chịu trò chuyện và không xem thường hắn.

Còn Sở Ly, mặc dù hắn cũng chẳng nói được mấy câu, nhưng cô rất hay cười, dường như nụ cười luôn ẩn trên môi cô vậy.

Tiếng nước sôi làm Tô An bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, hắn vội vàng cho mì vào.

Một tô mì đã hoàn thành.

Tô An đang không biết có nên gọi Sở Ly không thì cô đã tỉnh lại.

Sở Ly sau khi ăn miếng đầu tiên đã khen ngợi Tô An, sợi mì dai dai, nước dùng đậm đà cay cay. Đã lâu không được ăn cay như vậy.

"Hôm trước ta vừa nói thích ăn cay một chút, hôm nay ngươi đã nấu đúng khẩu vị ta thế này. Cảm ơn nhé."

Tô An được khen còn đang ngại ngùng.

"Không... Không cần đâu ạ."

"Tô An, ngày mai ngươi có muốn tham gia lớp học của ta không?"

Tô An bất ngờ khi nge nói về việc đi học, hắn nghĩ một chút rồi lắc đầu:

"Cảm ơn Tạ Phu tử, nhưng mà Tô An không có tiền và còn phải làm việc nữa."

"Tô An, ta chỉ hỏi ngươi có muốn hay không?"

Tô An bị ánh mắt Sở Ly nhìn đến, hắn có muốn hay không ư?

Tô An gật đầu.

"Vậy thì được rồi, tiền thì ngươi không phải lo, chút nữa ta sẽ cho người đưa lịch dạy của ta sang đây. Vào những ngày đó ngươi chỉ cần nấu ăn sáng và tham gia lớp học của ta. Nhưng mà, ráng chịu cực nhá.”

Sở Ly sau khi kéo được đầu bếp đi học thì liền vui vẻ về ngủ.

Tô An còn nghĩ cuộc sống nghèo nàn cực khổ của hắn trước đây cũng đã trải qua rồi, đi học có thể cực khổ hơn sao.



Nhưng mà sự thật thì là Tô An đã quá ngây thơ rồi.

...

Những nam sinh khác đối với việc học cùng tên làm bếp rất không vừa lòng.

Cả đám kích động xách cổ áo muốn đuổi hắn.

Tô An run rẩy nói rằng Sở Ly đã bảo hắn lên lớp học của cô.

Nghe nói là Sở Ly đám nam tử liền ngậm miệng, ý định đuổi hắn ra khỏi lớp cũng tắt ngúm.

Thấy đám quý tộc đã chịu bỏ qua, Tô An thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà bây giờ hắn phải ngồi chỗ nào, những nam sinh kia chắc chắn không muốn ngồi gần hắn.

Lương Sơn Bá nhìn ánh mắt đảo quanh và bối rối của hắn cũng hiểu ra hắn đang lo lắng việc gì, quay sang nhìn Chúc Anh Đài cũng thấy đệ ấy gật gật đầu.

Thế là Lương Sơn Bá nhích sang một bên cạnh bảo Tô An ngồi vào.

Tô An cảm kích nhìn hai người.

Khoảng cách giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài gần lại khiến cho Lương Sơn Bá như còn ngửi thấy được hương thơm trên người Anh Đài rõ ràng hơn.

Lương Sơn Bá cảm thấy người hơi nôn nao, để xua đi cảm giác kì lạ hắn lấy sách ra đọc. Nhưng mà cũng khó để tập trung được.

Sở Ly hôm nay đặc biệt lên lớp đúng giờ. Cô cầm trên tay là bài viết đề thi của cả lớp.

Cô bắt đầu sửa bài, nói ra những điểm được và chưa được của bài làm này. Sau đó đó cô bắt đầu tổng hợp và bổ sung những vấn đề sai lầm của Mạnh Hà như sau:

Thứ nhất, nho giáo là áp đặt.

Thứ hai, nho giáo là phân biệt giới tính.

Thứ ba, nho giáo là vô thần

Cô lập luận, đưa ra ví dụ rõ ràng và dễ hiểu.

Đó là những điều mới mẻ mà không ai dạy bọn hắn.

Xưa nay bọn hắn chỉ được học về sự tài hoa của các văn nhân đó như thế nào chứ không ai dạy bọn hắn đi tìm kiếm khuyết điểm của họ cả.

"Tóm lại, ta mong các trò sau này sẽ không lặp lại những sai sót này."

Học sinh lần đầu được nghe Sở Ly giảng bài một cách nghiêm túc cảm thấy vô cùng thần kỳ. Tạ phu tử thật sự không phải chỉ là giỏi mỗi võ nghệ.

Sau hôm nay, Sở Ly đã có thêm rất nhiều fan hâm mộ.

"Tạ phu tử, trò có câu hỏi."

Mã Văn Tài đột nhiên giơ tay, được Sơ Ly gật đầu cho phép hắn hỏi.

"Tạ phu tử không nghĩ việc đào bới sai sót, khuyết điểm của các vị đại nhân tài ba từ xa xưa như vậy là một sự thiếu tôn trọng với họ sao?"

"Ồ, nếu vậy thì ngươi đừng đào, nhưng hãy ráng không bước vào vết xe đổ đó nhé, nếu không thì đấy không chỉ là thiếu tôn trọng mà là ngu xuẩn."

Sở Ly cũng không hỏi hắn có hài lòng với câu trả lời hay không, dù sao cô cũng không quan tâm hắn có hài lòng không.

Sở Ly thông báo với cả lớp về việc sẽ có một quá trình luyện tập mới. Cô thông báo tất cả mọi người lập tức trở về gói hành lí, bao gồm cung, kiếm và hành lí, tổng tất cả không dưới mười cân và nhớ đem theo nhiều nước.

Tất cả học trò thu xếp hành lí xong được tập trung lại cổng trường, xếp thành hai hàng dài.

Sở Ly bắt đầu nói:



"Trong quá trình di duyển nghiêm cấm việc vứt bớt hành lí. Bắt đầu xuất phát."

Đoàn học trò Nghi Sơn bắt đầu leo núi, người dẫn đầu là Sở Ly.

Vốn dĩ leo núi đã rất mệt mỏi rồi mà bọn hắn còn phải đeo cả mười cân nữa.

Chỉ sau khi xuất phát khoảng một nén nhang, đám nam sinh đã thấm mệt.

Dù vậy cũng chẳng ai dám lén vứt bớt hành lý, bởi trước khi đi hành lí đều đã được cân lên, và nha hoàn của Sở Ly đã ghi chép lại.

Nếu tới lúc về cân lại bị lệch ký thì chắc chắn bọn họ không gánh nổi sự trừng phạt của cô.

Sở Ly dẫn đầu đoàn người lên núi, chân bước từng bước nhẹ nhàng, tay cầm một ngọn cây nhỏ hua hua trong không khí, cô giống như đang di dạo trong hoa viên hơn.

Lương Sơn Bá thấy Chúc Anh Đài cũng đã thấm mệt rồi, mặt nàng lấm tấm mồ hôi.

Hắn muốn mang giúp hành lí của nàng nhưng Chúc Anh Đài từ chối nói cô có thể tự mang được.

Sở Ly lúc này ở ngay phía trước đi chậm tốc độ lại, chờ Lương Sơn Bá ngang hàng cô khẽ nói nhỏ với hắn một câu:

"Tiểu tử, làm người đàn ông tốt thì chỉ cần làm mà không phải hỏi."

Nói xong thì cô lại tiến lên trước không để Lương Sơn Bá kịp hỏi điều gì.

Lương Sơn Bá chậm tiêu, một lúc sau mới hiểu là phu tử muốn nói cái gì.

Sau đó, tay nãi của Chúc Anh Đài đã bị Lương Sơn Bá cưỡng ép lấy đi.

Nam chính này quá khờ khạo trong chuyện tình cảm, nếu Sở Ly mà là nữ chính thì đã trực tiếp đem người ném lên giường rồi.

Đang Lúc Sở Ly suy nghĩ thì Mã Văn Tài đã rời khỏi đồng bọn, tiến tới đi cạnh cô.

"Tạ phu tử, ngài có muốn uống nước không?"

Sở Ly nói không, hắn lại cầm một túi gì đó đưa cho, Sở Ly có thể nge được một mùi thơm.

Cô cầm lấy, mở ra, đây là một túi hạt dẻ nướng, cô bóc vỏ cho vào miệng, rất ngon.

"Nói đi, muốn gì?"

Mã Văn Tài chỉ muốn lấy lòng cô một chút không nghĩ Sở Ly lại hỏi trực tiếp như vậy.

"Đợt so tài võ nghệ sắp tới, trò muốn được trong đội của ngài."

"Tiếc quá, việc này ta không giúp ngươi được rồi. Ta đã để cho Trần Tử Tuấn được chọn đội, còn lại là của ta."

Trần Tử Tuấn chọn đội?

Mã Văn Tài nhăn mày, với đức hạnh của ông ta thì chắc chắn hắn sẽ được chọn vào đội Trần Tử Tuấn.

Bởi vì kết quả đội nào thắng không chỉ ảnh hưởng tới điểm số học trò mà còn cho thấy năng lực của phu tử.

Mã Văn Tài chính là người có võ nghệ tốt nhất trong đám học trò.

Mã Văn Tài trầm xuống, hắn nhìn Sở Ly đang ăn dửng dửng có chút gai mắt:

"Tạ phu tử đã không giúp được học trò, vậy xin ngài trả lại cho học trò, người sắp ăn hết của trò rồi."

Mã Văn Tài đưa tay muốn lấy lại bịch hạt dẻ, dù sao khi nãy hắn cũng không nói cho cô ăn hết.

Sở Ly lùi người ra sau, sau đó nhanh tay đổ hết hạt dẻ vào trong vạt áo phần ngực, bởi vì thời đại này mặc mấy lớp áo nên cũng chỉ làm chỗ đấy cộm lên lộn xộn trông rất kì lạ thôi. Sau đó đặt túi giấy rỗng vào tay ngưới đang trố mắt kinh ngạc.

"Trả ngươi."