Vương Lan đang chăm sóc cho các nam sinh bị thương.
Lúc đó tình trạng của bọn hắn rất nguy kịch, hô hấp mỏng manh, cơ thể tím tái, nhưng chỉ trong thời gian chuyển đến phòng thuốc hô hấp bắt đầu ổn định, màu sắc tím tái trên cơ thể cũng dần dần biến mất.
Và không có một vết thương ngoài da nào.
Cô đã bắt mạch cho bọn hắn vài lần, nhưng chỉ có thể đưa ra một kết luận, là suy nhược cơ thể.
Đây đều là con nhà quý tộc tại sao có thể bị suy nhược được?
Cô đã cho bọn học sinh uống một loại thuốc bổ, nghỉ ngơi khoảng vài ngày sẽ khỏe.
Vương Tử Ngọc dạy học xong nghe báo có mấy học sinh bị đánh trọng thương, liền chạy tới phòng thuốc.
Vương Lan báo lại tình hình, Vương Tử Ngọc cũng an tâm hơn. Hắn hỏi những nam tử kia về chuyện có phải bị Sở Ly đánh.
Một đám nam tử nge nhắc đến Sở Ly mặt trắng bệch, bọn hắn vội vàng nhận hết tội về mình. Còn hứa sau này sẽ học hành chăm chỉ.
Vương Tử Ngọc thấy được đám học trò này rất sợ Tạ phu tử, người đã bị đánh như vậy thì hắn cũng không truy cứu. Nhưng có lẽ ông cần phải nhắc nhở cô một chút. Dù sao đây cũng là tương lai của triều đình.
Vương Tử Ngọc đi tìm Tạ Đạo Uẩn nhưng không thấy đâu, hỏi Tiểu Thúy và Tiểu Nhi cũng không biết. Đành bất lực quay về.
Lúc này, Tạ Đạo Uẩn đang tiến về nhà bếp.
Trong bếp là hình ảnh một thiếu niên đang tất bật nấu ăn, trên mặt còn có vài vết đen của nhọ nồi.
Tô An, làm công việc bếp núc trong trường học Nghi Sơn. Hôm nay Tô đại nương nghỉ ốm nên hắn phải nấu một mình. Còn món canh cuối cùng này nữa là xong.
Đã nêm nếm gia vị xong, hắn cần kiếm cái nắp để đậy lại, chợt nắp nồi đến được đưa đến trước mặt hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp mỉm cười chào:
"Hi"
"Tạ.. Tạ Đạo Uẩn phu tử. Ngài đến đây làm gì vậy ạ?"
Sở Ly dúi cái nắp vào tay Tạ An còn đang ngơ ngác.
"Ta muốn kiếm chút đồ ăn."
"Đồ... Đồ ăn sắp xong rồi ạ, ngài ra ngoài chờ một chút nhé."
"Được."
Sở Ly nói rồi ngồi xuống chiếc ghế tròn ở mộc góc bếp, lôi từ trong ngực ra một cuốn sách, chăm chú đọc.
"Tạ Phu tử, ở trong này khói bụi lắm, ngài ra ngoài xíu nữa đồ ăn xong Tô An sẽ mang ra cho ngài."
Sở Ly mắt vẫn nhìn cuốn sách nói:
"Không cần."
Tô An thấy nàng đang chăm chú đọc sách nên cũng không làm nói nữa, đi dọn các món ăn ra ngoài. Cố gắng làm nhẹ nhàng nhất để không phát ra tiếng động lớn, làm ồn đến người đọc sách.
Sở Ly đang đọc một cuổn truyện hệ thống đưa cho cô, nội dung là một nữ nhân xuyên không làm nhiệm vụ như Sở Ly. Hệ thống nói cô cần học cách làm nhiệm vụ nghiêm túc.
Sở Ly bĩu môi, cô bây giờ cũng đang rất nghiên túc đấy.
[Tiểu khả ái.]
Sở Ly nghi hoặc hỏi:
[Tại sao không cho ta không gian, đạo cụ ngầu bá cháy hay tiền nhiều như mấy hệ thống của nữ chính này?]
Hệ thống: Cái cần chú ý là chỗ đó sao?
[E hèm. Kí chủ, không phải không có, mà là... Chúng ta không cần mấy cái này.]
[Cùi bắp!]
Cùi... Bắp?
Tim hệ thống đau quá men!
Món canh đã nấu xong, đồ ăn cũng đã được bày ra gần hết, Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi Sở Ly thì đã thấy cô bưng tô cơm rồi đi lấy đồ ăn, sau đó lại nghiêm chỉnh ngồi về chỗ cũ.
Tô An có chút ngạc nhiên, bình thường chẳng học sinh nào lại chui vô bếp ăn như vậy cả, ở đây ai cũng là con nhà quý tộc, đến bước chân vô đây cũng ngại rồi.
Một thiên kim tiểu thư như Tạ Phu tử thế mà không ngại, thậm chí cách bưng tô cơm ăn như vậy càng giống điêu dân như bọn hắn hơn.
Nghe tiếng bước chân, Tô An biết là học trò Nghi Sơn đã bắt đầu tới dùng bữa. Hắn cuống quýt:
"Tạ phu tử, ngài ở đây ăn như thế này, các học trò nhìn thấy sẽ không tốt, hay là ngài ra ngoài đi. Tô An sẽ dọn một phần ăn khác ra liền cho ngài."
Sở Ly không quan tâm lắm:
"Chỗ này không thấy được, mà bọn hắn cũng không dám."
"Nhưng mà..."
"Lo việc của ngươi đi, đừng phiền ta xem kịch."
Xem kịch? Ở nhà bếp này thì có kịch gì chứ? Tô An khó hiểu.
Không khuyên nhủ được Sở Ly nên Tô An đành tiếp tục công việc của mình.
Lúc này, Sở Ly đã nhích khỏi chỗ cũ, dịch về gần cửa bếp, từ đây cô có thể quan sát bên ngoài, nhưng bên ngoài bởi vì còn ngăn cách một khu để đồ ăn, nếu không ai chú ý sẽ không thấy cô.
Sở Ly thong thả vừa ăn, vừa nhìn ra bên ngoài.
Tay nghề của Tô An khá hợp khẩu vị của cô.
[Kí chủ, cô đang làm gì vậy?]
[Xem kịch anh hùng cứu mỹ nhân.]
Quãng thời gian này Chúc Anh Đài sẽ bị Mã Văn Tài và đồng bọn chơi xấu, bởi vì cô đã giúp đỡ Tạ Đạo Uẩn.
Bây giờ mặc dù nữ chính không làm gì, nhưng Sở Ly cô lại thiên vị nữ chính một cách trắng trợn. Thế nào cũng bị nhiều người không bằng lòng.
Trong mấy bộ truyện thì giờ ăn luôn là thời điểm tốt nhất để bắt nạt. Và nam chính sẽ xuất hiện bảo vệ nữ chính khỏi vai ác.
Rầm...
Tới rồi!
Chúc Anh Đài bị Vương Lam Điền va phải làm khay đồ ăn bị rớt tung tóe trên mặt đất, một phần dính vào quần áo.
"Ôi, xin lỗi nha, lỡ làm bẩn đồ của ngươi rồi. Hay là ngươi cởϊ qυầи ra đi để ta giặt cho."
Những tay bên cạnh cũng hùa theo:
"Phải rồi cởi ra đi, để xem chỗ đấy như thế nào mà có thể đi dụ dỗ nữ nhân điêu luyện như vậy chứ."
"Haha... Tiểu bạch kiếm bám váy nữ nhân như hắn thì khéo quả ớt cũng không bằng đấy."
"Haha..."
Tuân Cự Bá đi bên cạnh Chúc Anh Đài tức giận:
"Các ngươi không biết liêm sỉ, đánh không lại Tạ phu tử nên giờ lại đi trút giận lên người khác."
Một đám bị nói trúng tím đen, cứng họng.
Mã Văn Tài đang ăn cơm bên cạnh, nhẹ giọng nói:
"Học trò đánh không lại phu tử không phải là hiển nhiên sao?"
Vương Lam Điền cũng bừng tỉnh:
"Đúng thế, chúng ta đánh không lại phu tử đấy, còn hơn cái loại bám váy nữ nhân."
"Còn không phải bò lên giường Tạ Đạo Uẩn nên mới..."
Chúc Anh Đài nãy giờ im lặng đã bắt đầu tức giận, nắm cổ Trần Kinh Sinh đang nói:
"Ngươi không được sỉ nhục phu tử."
Sở Ly tự hỏi sao vẫn chưa thấy nam chính xuất hiện, đã thấy Trần Kinh Sinh hất văng Chúc Anh Đài ra.
"ANH ĐÀI!!!"
Lương Sơn Bá vừa tới phòng ăn liền thấy Chúc Anh Đài bị đẩy ngã, hắn chạy tới giơ tay ra nhưng khoảng cách quá xa.
Chúc Anh Đài ngã xuống, cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Phu... tử"
Chẳng ai biết Sở Ly xuất hiện từ lúc nào.
Sở Ly nâng Chúc Anh Đài lên, một tay còn đang cầm tô cơm. Lương Sơn Bá vội vàng chạy đến xem xét người Chúc Anh Đài, may là không bị thương.
"Các..."
"Các ngươi làm cái gì vậy?"
Lương Sơn Bá gào lên với đám người.
Nam chính này đã đến chậm còn cướp lời thoại của cô. Tức giận.
"Ta... Ta không làm gì cả"
Trần Kinh Sinh vừa đẩy Chúc Anh Đài mặt tái mét. Hắn tất nhiên không sợ Lương Sơn Bá, mà là sợ Sở Ly.
Những tên phía sau thấy Sở Ly liền chào cô xong thì né xa như việc này không liên quan đến bọn hắn.
Chỉ còn lại Vương Lam Điền, Trần Kinh Sinh và Mã Văn Tài đang ăn.
Sở Ly thấy nam chính tới rồi thì cũng định chuồn đi, nhưng lại cảm nhận được một tầm mắt nóng bỏng.
Là Mã Văn Tài. Từ khi cô xuất hiện thì ánh mắt hắn đã dính chặt vào cô.
Và tất nhiên không phải ánh mắt yêu thương gì.
"Yo, trò Mã Văn Tài, thấy phu tử mà không chào hỏi sao?"
Mã Văn Tài nhìn tô cơm đang ăn dở trên tay Sở Ly:
"Học trò chào Tạ phu tử. Ngài lại đến phòng ăn của học trò ăn cơm sao?"
Sở Ly bưng chén cơm ngồi xuống bàn ăn:
"Phòng ăn không phải để ăn cơm sao?"
Vương Lam Điền và Trần Kinh Sinh thấy Sở Ly hình như không có ý hỏi tội bọn hắn nên âm thầm thở phào.
Kiếm cớ cầm phần ăn của mình đi chỗ khác. Lúc này không chạy thì còn đợi khi nào.
Lương Sơn Bá vốn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng bị Chúc Anh Đài ngăn lại.
Dù sao Tạ phu tử đang ở đây, nàng không muốn phu tử nge thấy những lời không hay.
Chúc Anh Đài không biết là thật ra Sở Ly đã nge hết từ đầu tới cuối.
Lương Sơn Bá đi lấy cơm, và Chúc Anh ngồi xuống cạnh Sở Ly.
"Chúc Anh Đài, tên Lương Sơn Bá đó lại đến muộn. Thế nào? Muốn đổi đối tượng chưa?"
Hệ thống: Kí chủ này còn nhớ nhiệm vụ của mình là gì không?
Chúc Anh Đài đang uống ly nước liền bị sặc.
Trên bàn còn có Mã Văn Tài đang nhìn khiến Anh Đài lúng túng, cô vội vàng đứng dậy rời đi:
"Trò đi giúp Sơn Bá."
Trên bàn chỉ còn lại Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá, không khí liền im ắng.
Mã Văn Tài đang gắp rau thơm, hành, cà rốt, hành tây bỏ riêng ra một bên.
Boss phản diện này thật kén ăn.
Sở Ly thấy hắn cứ trực tiếp đổ luôn món ăn đi là nhanh nhất đấy.
Mã Văn Tài cất lời phá vỡ:
"Phu tử lúc nãy ngồi đâu vậy, học trò không thấy ngài?"
"Ngồi chỗ ngươi không biết."
"Phu tử..."
"Nam tử mà hỏi nhiều quá. Đang ăn không nói chuyện."
Có biết vừa ăn vừa nói phiền lắm không.
Mã Văn Tài im lặng.
Sau đó khi Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá quay lại, Chúc Anh Đài cũng hỏi cô rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không thấy Sở Ly chê phiền chút nào.
Mã Văn Tài tức giận.
Nàng ta coi thường hắn.
Ánh mắt Mã Văn Tài nhìn Chúc Anh Đài cũng bắt đầu thay đổi.
Sở Ly: Ngươi có thể so sánh với tiểu mỹ nhân sao.
Tối hôm đó, Vương Tử Ngọc rốt cuộc cũng gặp được Sở Ly, nhưng chưa gặp được mấy giây, Sở Ly đã tìm cớ chuồn đi.
Cô đang rất vội chuyện đại sự đấy.
Hệ thống: Đánh bạc chính là chuyện đại sự?
Sở Ly xuống núi, phía sau vẫn có Mã Văn Tài lén lút đi theo, nhưng cũng như hôm qua, được một khúc liền mất dấu cô.