Quyển 1- chương 33: Mù mặt

Bùi Quang Tế trả lời xong tin nhắn, anh muốn nghe giọng của Tân Hòa Tuyết, nên nảy sinh ý định gọi điện thoại.

Rõ ràng lúc này không phải kỳ xao động nhưng anh lại nhớ Tân Hòa Tuyết, dù sáng nay họ vừa tạm biệt nhau ở cửa nhà.

Tịch Chính Thanh lên tiếng: “Liên lạc thường xuyên thế, chắc chắn là cậu ta yêu anh lắm.”

Yêu sao?

Bùi Quang Tế thoáng động tâm.

Anh lật lại xem lịch sử tin nhắn...

8:00

【Bùi Quang Tế: Tôi đi công ty trước, tối qua cậu ngủ muộn. Dậy nhớ ăn sáng.】

9:00

【Bùi Quang Tế: Tôi dặn quản gia mang sữa bò đến, nhớ uống nhé.】

【Tân Hòa Tuyết: Miêu miêu gật đầu.gif】

12:00

【Bùi Quang Tế: Đầu bếp Túy Tiên Lâu tháng này nghỉ, thay thế bằng người khác, không ngon cũng phải ăn trưa, tôi sẽ sắp xếp đầu bếp khác đến.】

【Tân Hòa Tuyết: Được.】

15:00

【Bùi Quang Tế: Ngủ trưa tỉnh rồi chứ? Đừng ngủ quá lâu, đầu óc sẽ mụ mị.】

16:00

【Bùi Quang Tế: Tôi đã dặn quản gia chuẩn bị trà chiều, cậu có thể xuống vườn tầng một mà ăn.】

Trong bốn giờ sau đó, Tân Hòa Tuyết không trả lời.

Năm phút trước.

Tân Hòa Tuyết gửi một bức ảnh bữa tối.

【Bùi Quang Tế: Đầu bếp mới nấu à?】

【Bùi Quang Tế: Ăn ngon không?】

【Bùi Quang Tế: Có cần thay đầu bếp khác không?】

【Tân Hòa Tuyết: Miêu miêu ăn cá.jpg】

Ánh mắt Bùi Quang Tế dịu xuống.

Mỗi lần trả lời tin nhắn, thiếu niên đều rất rõ ràng, muốn anh cảm nhận được tâm trạng, còn dùng một số biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Anh biết Tân Hòa Tuyết có tính cách yên tĩnh, thường rất gắn bó nhưng sợ cô đơn, nên lúc nào cũng gửi tin nhắn cho anh.

Do đó, khi Bùi Quang Tế ở ngoài, luôn đảm bảo kịp thời xem máy truyền tin, duy trì tín hiệu.

Nói vậy, Tịch Chính Thanh nói đúng rồi, Tân Hòa Tuyết chắc chắn là yêu anh.

Bùi Quang Tế đắm chìm trong suy nghĩ, thậm chí không ý thức được, trong hợp đồng đã quy định không được nảy sinh tình cảm không cần thiết với đối phương.

Một Alpha có khí chất cởi mở, dung mạo anh tuấn tiến tới, “Anh Tịch, các người đang nói gì thế? Ai yêu ai?”

Tả Vĩnh Ngôn là người cộng sự của hai người.

Chỉ khác là gia tộc của anh ta là ông trùm truyền thông Liên Bang, so với ba gia tộc tài phiệt Bùi, Tịch, và Cừu, vẫn còn kém một bậc.

Tả Vĩnh Ngôn tò mò hỏi, “Anh Bùi, nghe nói anh lén nuôi người? Thật hay giả?”

Bùi Quang Tế trầm mắt không trả lời.

Tịch Chính Thanh cười ôn hòa, “Không mang đến cho chúng ta gặp mặt, giới thiệu chút sao?”

Bùi Quang Tế nói: “Cậu ấy không nhận rõ người, có hội chứng lo âu xã giao, rất sợ người lạ.”

Không nhận rõ người?

Tịch Chính Thanh không để ý, nhấp một ngụm rượu, “Thật đáng tiếc.”

………

Khi rời khỏi bữa tiệc, Giang Kinh lái thuyền huyền phù, báo cáo hành trình tiếp theo cho Bùi Quang Tế.

Có chuyến công tác ba ngày.

Sắc mặt Bùi Quang Tế nghiêm nghị, Liên Bang có nơi tín hiệu không đảm bảo.

Giang Kinh nói: “Đại thiếu, nhà tù đệ nhất Liên Bang liên hệ chúng ta, Tân Bảo bị bạn tù bắt nạt, cảnh ngục hỏi có nên chuyển phòng không?”

Đó là thư từ mười ngày trước.

Thư ký mới đến, sơ suất bưu kiện, hôm nay mới nhớ ra và báo cáo Giang Kinh.

Người đó là bằng chứng Bùi Quang Tế đưa cho Viện Kiểm Sát, muốn hắn vào nhà tù đệ nhất.

Họ đương nhiên sẽ hỏi ý kiến Bùi Quang Tế.

Bùi Quang Tế: “Không cần để ý.”

Giang Kinh chần chừ, “Không cần thương lượng với Tân Hòa Tuyết tiên sinh sao?”

Bùi Quang Tế hỏi lại: “Tại sao phải thương lượng?”

Giang Kinh không nói thêm: “Đúng vậy.”

Chẳng qua, anh vẫn nghi ngờ.

Theo một nghĩa nào đó, Tân tiên sinh vì trả nợ cờ bạc cho cha nuôi mới ký hợp đồng với đại thiếu.

Nhưng, đại thiếu chưa từng nhắc tới việc Tân Bảo bị tống vào tù với Tân tiên sinh?

Giang Kinh nghĩ đến phong thư muộn mười ngày, trong lòng có chút bất an.