Quyển 1- chương 19: Mù mặt

【Bùi Quang Tế tình yêu giá trị +1】

【Bùi Quang Tế tình yêu giá trị +2】

【Bùi Quang Tế tình yêu giá trị +3】

Tân Hòa Tuyết buồn ngủ, không chịu nổi mà che tai bằng chăn, nhưng nhanh chóng nhận ra âm thanh này xuất phát từ sâu trong tâm trí.

Sáng sớm lại thế nào nữa?

Bùi Quang Tế không cần ngủ sao?

【Bùi Quang Tế tình yêu giá trị +1】

【Bùi Quang Tế tình yêu giá trị +2】

Tân Hòa Tuyết không thể nhịn được nữa mà mở mắt.

Bùi Quang Tế đã thu dọn chỉnh tề, áo sơ mi không chút cẩu thả bao quanh thân hình rắn chắc, không thể thấy vết trầy tối qua do Tân Hòa Tuyết gây ra.

Lúc này đứng bên mép giường, ánh mắt đen tối đánh giá cậu.

Tân Hòa Tuyết không nhịn được suy đoán, Bùi Quang Tế đã phát hiện biểu hiện tối qua của cậu quá khác thường?

Trước khi Tân Hòa Tuyết kịp lên tiếng, Alpha trước mặt đột nhiên xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi tối qua không kiểm soát được.”

Bùi Quang Tế có đồng hồ sinh học rất quy củ, thường tỉnh dậy vào sáu giờ sáng.

Vì vậy khi tỉnh lại, kỳ dư chấn làm đầu óc anh hỗn loạn, không nhớ rõ sự việc tối qua, chỉ loé lên vài hình ảnh.

Khi dọn dẹp chứng cứ phạm tội của Tân Bảo trong tiểu chung cư, Kỳ dư chấn tới, tiếp theo là những cảnh tượng mờ nhạt...

Áp đảo thiếu niên trên phi hành khí, gương mặt dưới ánh đèn đầy nước mắt, ôm chặt mà không khe hở.

Anh cảm nhận cơn đau còn lại trong đầu.

Tỉnh lại, phòng một mảnh hỗn độn, anh vẫn nằm trên sàn nhà, Tân Hòa Tuyết co ro trong giường, ngủ say với dáng vẻ mềm mại, da thịt lộ ra ngoài chăn đều là dấu vết của anh.

Bùi Quang Tế nhăn mặt.

Theo thói quen, Kỳ dư chấn kéo dài từ ba đến năm ngày, đôi khi đến cả một tuần, Bùi Quang Tế sẽ tự nhốt mình trong phòng để vượt qua.

Đây là lần đầu tiên chỉ trong một đêm giải quyết.

Anh khẳng định đã hành hạ Tân Hòa Tuyết tàn nhẫn.

Bùi Quang Tế căm ghét cách đào tạo hậu duệ Alpha của đại gia tộc, khi kỳ dư chấn đến, giống như dã thú mất lý trí, không còn lý tính, không còn là con người.

Mặc dù căm ghét đến tận xương tuỷ, nhưng không thể tránh khỏi hành vi này.

Bùi Quang Tế cẩn thận hỏi: “Cậu có khỏe không? Có bị thương không?”

Anh muốn kéo chăn của Tân Hòa Tuyết, kiểm tra thương tích để quyết định có cần liên hệ bác sĩ tư nhân của Bùi gia hay không.

Tân Hòa Tuyết nhíu mày, chăn cọ vào vết thương trên đùi, ngứa ngáy.

Cậu không nhịn nổi “Tê” một tiếng, ngăn chăn ngồi dậy, không để Bùi Quang Tế thực hiện được.

Cậu hiểu Bùi Quang Tế hiểu lầm điều gì.

Tận dụng tình thế mà rũ mi, mặt tái nhợt, nằm lại che chăn, biểu hiện mâu thuẫn, giọng buồn bã, “Bùi tiên sinh, tôi muốn ngủ thêm một lát.”

Bùi Quang Tế vội vàng, còn chưa kịp huỷ công tác, nếu trong một đêm giải quyết, thì còn nhiều công việc chờ anh.

Anh thấp mắt nhìn Tân Hòa Tuyết, chăn chỉ che vài sợi tóc đen.

Bùi Quang Tế lúc sáng rửa mặt, phát hiện quần áo Tân Hòa Tuyết đã thay, nếu tự mình có thể rửa sạch, chắc cũng không nghiêm trọng.

Anh mặc áo khoác, rời phòng ngủ, vẫn dặn dò: “Ngủ dậy thì xuống ăn sáng.”

Giọng nói thấp thấp từ trong chăn truyền ra: “Ừ.”

……

Bùi Quang Tế xuống ăn sáng, gặp Bùi Ảnh, nhăn mày, “Giang Kinh ngày qua hẳn thông báo cho cậu, bảo cậu đến nhà bạn bè ngủ qua đêm.”

Giang Kinh là trợ lý của Bùi Quang Tế.

Bùi Ảnh nhai bánh mì, cầm sữa đậu nành, cặp sách đeo vai, hồn nhiên cười: “Anh biết mà, em không có bạn.”

“Hơn nữa tối qua mưa to, khó tìm chỗ ngủ khác.” Bùi Ảnh dừng chút, “À, có lẽ anh không biết.”

Lúc mưa to, anh trai hồ đồ còn ôm một Beta, ý đồ đánh dấu.

Anh ta nhún vai, “Em trễ rồi, đi trước.”

Bùi Quang Tế lạnh giọng: “Sau này không cần lên lầu hai.”

Bùi Quang Tế định cho Tân Hòa Tuyết ở lại đây, theo tài liệu, Tân Hòa Tuyết từng trải qua bạo lực học đường ở trung học, có mức độ lo âu giao tiếp.

Biệt thự trên núi có vị trí tốt, cách xa khu tụ tập, xung quanh là sơn thuỷ, đủ yên tĩnh.

Còn Bùi Ảnh, Bùi Quang Tế cho rằng Beta này chưa đủ quan trọng để yêu cầu em trai ruột dọn đi.

Bùi Ảnh nghĩ đến thanh niên tối qua, mạc danh cảm thấy nóng tai, là nơi Tân Hòa Tuyết chạm qua.

Anh đáp lại Bùi Quang Tế, “Đã biết, em sẽ không lên lầu hai.”