Quyển 1- chương 18: Mù mặt

Tân Hòa Tuyết chạm đến giới hạn chịu đựng của Bùi Ảnh, chậm rãi buông tay ra, dịu dàng nói: “Tóc của anh nhuộm màu xanh, tai trái sỏ khuyên tai.”

Tóc nguyên bản của Bùi Ảnh rất đen, nhuộm màu xanh Klein bên trong, tai trái có hai khuyên tai bạc.

Tân Hòa Tuyết gật đầu, như thể ghi nhớ kỹ những đặc điểm này.

“Anh không giống Quang Tế.”

【Bùi Ảnh tình yêu giá trị +5】

Đôi mắt đến nhánh của Bùi Ảnh nhìn chằm chằm cậu.

Chỉ số phản nghịch của em trai cũng dễ dàng đạt được.

Tân Hòa Tuyết liễm mắt, không để tâm.

K đột nhiên hỏi: 【Cậu có khỏe không?】

K thấy ký chủ vừa rồi ho khan rất khó chịu.

【?】 Tân Hòa Tuyết kỳ quái nói, 【Tôi giả vờ thôi.】

Cậu đùa, 【Ca ca ngươi sao giống anh ta thế?】

K: 【……】

Tân Hòa Tuyết vui vẻ, 【Tôi biết, quan tâm sẽ bị loạn.】

Kỹ thuật diễn của cậu từ trước đến nay rất tốt, chỉ là, hơi sơ suất một chút.

Mảnh vỡ pha lê làm chân cậu bị thương.

Bùi Ảnh cũng chú ý đến vết thương đang từ từ chảy máu, nhìn chằm chằm vài giây, “Sao vết thương này vẫn chưa lành?”

Ồ, anh đã quên.

Đối phương là một Beta bình thường, thậm chí có thể chưa qua cải tạo gen.

Vết thương này, người Bùi gia đều có thể hồi phục trong một phút.

Bùi Ảnh cảm thấy vết thương nhỏ đó thực sự chói mắt.

Anh đứng lên, lặng lẽ đi tìm hộp thuốc trong nhà, tiện thể bảo robot làm sạch mớ hỗn độn trên sàn.

Có lẽ vì lời nói vừa rồi của Tân Hòa Tuyết khiến anh hài lòng, Bùi Ảnh tự nhiên ngồi xuống giúp đối phương xử lý vết thương.

Rồi nhướng mày hỏi: “Anh trai tôi không tiếc rẻ mà không cho cậu dùng thuốc cải thiện gen sao?”

Thuốc cải thiện gen giá cao trên chợ đen, đối với Bùi gia chỉ là một con số tiền tài chất đống trong kho.

Bùi Ảnh không nghĩ Bùi Quang Tế lại keo kiệt với tình nhân như vậy.

Tân Hòa Tuyết ánh mắt lóe lên, không trả lời.

Bùi Ảnh cũng không truy hỏi thêm.

Anh chăm chú nhìn vết thương đã được xử lý, nhận ra rằng tuy Tân Hòa Tuyết có dáng người cao lớn nhưng khung xương rất nhỏ, chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn bắp chân của Tân Hòa Tuyết.

Khi bông thấm thuốc sát trùng lên vết thương, chân của Tân Hòa Tuyết căng thẳng đến mức bật ra.

Có đau như vậy sao?

Bùi Ảnh đã quên mình vừa hỏi gì, Tân Hòa Tuyết mới khẽ đáp: “Thân thể tôi không tốt, tác dụng phụ của thuốc quá mạnh.”

Trên thị trường, các loại thuốc tăng cường thể chất thông thường đều không dùng được cho Tân Hòa Tuyết.

Bùi Ảnh ngẩn ngơ: “Ờ… à.”

Anh thường thường lại liếc nhìn dấu hôn còn sót lại trên cổ Tân Hòa Tuyết, đỏ và hồng phấn xen lẫn, ái muội mà đẹp đẽ.

Trong xương hông cũng đầy dấu vết.

“Anh là em trai của Quang Tế sao?” Tân Hòa Tuyết ngượng ngùng hỏi, “Anh ấy chưa bao giờ nhắc đến, nên tôi tưởng rằng là Quang Tế.”

Bùi Ảnh khó chịu mà gật đầu, “... Ừ.”

Có lẽ cảm thấy nói chuyện trong tình huống này thật không phù hợp, Tân Hòa Tuyết né tránh: “Tôi đi lên trước đây.”

“Bùi Ảnh.”

Hắn đột nhiên lên tiếng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của thanh niên, Bùi Ảnh mặt nghiêm lại, “Tôi tên là Bùi Ảnh.”

Bùi Ảnh cảm thấy mình như tên ngốc, buông một câu, “Trong bếp còn nấu cái gì đó? Cậu ăn, tôi đi ngủ.”

Nặng nề bước lên cầu thang.

……

Vì kịch bản về Bùi Ảnh rất ít, đối phương cũng không làm gì sai, nên Tân Hòa Tuyết vẫn có ấn tượng tốt về anh.

Hơn nữa, tình yêu của em trai phản nghịch rất đáng giá, Tân Hòa Tuyết đã có kế hoạch ban đầu.

Trở về phòng, nhìn thấy Alpha còn nằm trên sàn nhà, Tân Hòa Tuyết hỏi: [ Anh vừa giật điện làm ngất Bùi Quang Tế, có làm anh tả ngốc không?]

K: 【Không.】

Có hệ thống đảm bảo, Tân Hòa Tuyết an tâm.

Cậu tốt bụng ném một cái chăn lên giường cho Bùi Quang Tế.

Tân Hòa Tuyết nằm cuộn tròn trên giường, theo K nhìn thì giống một con mèo nhỏ đang ngủ ngon lành.

……