Quyển 1- chương 14: Mù mặt

Mỹ nhân rơi lệ dưới ánh đèn thật sự có lực hấp dẫn.

Hàng lông mi dài như cánh bướm, mí mắt mỏng manh, hốc mắt không sâu lắm, vẽ nên một đường cong mượt mà kéo dài đến đuôi mắt. Khi nước mắt trong suốt chảy xuống, nó thấm ra một màu tường vi nhạt nhòa.

Không phải là màu sắc rực rỡ, nhưng dưới ánh trăng và làn da trắng như tuyết, lại đặc biệt khiến lòng người lay động.

Nước mắt lăn xuống dừng lại trên mu bàn tay của Alpha, nhẹ nhàng run rẩy.

Bùi Quang Tế chỉ cảm thấy đầu óc nóng bừng như bị đánh đòn cảnh cáo, thần trí rung động mãnh liệt.

Ban đầu anh hoàn toàn bị bản năng của Alpha chi phối, nhưng lúc này một tia sáng tỉnh táo phá vỡ sự mê muội.

Tuy nhiên, anh bỏ qua cảm giác đau đớn từ việc bị nhéo tóc, thậm chí không nhận ra biểu hiện lạnh lùng khác thường của Tân Hòa Tuyết vừa mới hiện lênlên trên khuôn mặt.

Tân Hòa Tuyết thả tay ra, buông xuống.

Bùi Quang Tế cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, anh ngồi dậy và nói với trợ lý đặc biệt: "Trở về khu trung tâm, không, trở về khu đệ nhất."

Khu trung tâm theo nghĩa rộng mà mọi người thường nói chính là khu đệ nhất, nhưng đối với những gia tộc tài phiệt thực sự đặt cơ ngơi ở khu trung tâm thì "khu trung tâm" chỉ giới hạn ở phạm vi khu đệ nhất.

Nói tóm lại, khu đệ nhất và khu trung tâm thực sự có mối quan hệ đồng tâm, khu đệ nhất là vòng ngoài.

Bùi Quang Tế theo bản năng không muốn đưa Tân Hòa Tuyết trở lại Bùi thị hỗn loạn.

Bởi vì thời cơ chưa tới, anh chưa giải quyết xong những rắc rối của lão già và những tình nhân của họ gây ra. Trở lại đó, không chỉ môi trường hỗn loạn mà lão bất tử còn sẽ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của anh.

Dù Bùi Quang Tế thường bỏ ngoài tai những lời nói của cha Bùi, anh vẫn phải cân nhắc cảm nhận của Tân Hòa Tuyết.

Dù sao thì đối phương trông......

Quá yếu ớt.

Không thể chịu đựng nổi.

Chiếc phi cơ chạy rất ổn định.

Bùi Quang Tế nhận thấy Tân Hòa Tuyết đang che lưng, “Sao vậy?”

“…… Bị va vào.”

Khi bị Bùi Quang Tế kéo ngã xuống, lưng Tân Hòa Tuyết đυ.ng phải một cái khóa an toàn.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tân Hòa Tuyết cảm thấy lưng mình ngày mai sẽ có vết bầm.

Phản ứng từ kỳ xao động khiến Bùi Quang Tế khó duy trì lý trí, nhưng lại thẳng thắn hơn so với bình thường, anh nhìn vẻ mặt thiếu niên yếu ớt, xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không chú ý.”

Thái dương co rút đau đớn.

Bùi Quang Tế thúc giục trợ lý, “Nhanh lên.”

Anh không thể duy trì lâu sự tỉnh táo này.

Trợ lý hỏi: “Đại thiếu gia, trở về khu đệ nhất ở đâu?”

Bùi Quang Tế quen thuộc với bất động sản ở khu đệ nhất.

Nhưng nơi tốt nhất ở khu đệ nhất chính là nơi gần chỗ ở nhất, anh nói: “Trở về biệt thự lưng chừng núi phía nam.”

Trợ lý nhắc nhở: “Nhưng mà...... Nhị thiếu đang ở đó, hình như đang ở tạm.”

Bùi Quang Tế đã lâu không về biệt thự lưng chừng núi, cũng quên anh đã cho Bùi Ảnh mượn để tiện cho việc học, “Kêu nó mấy n gày này thuê khách sạn, hoặc là đến nhà bạn, không thì lấy chìa khóa bất động sản khác.”

Trợ lý còn muốn nói gì đó, Bùi Quang Tế đã kích hoạt chế độ cách âm trong phi cơ.

………

Dù tốc độ của phi cơ này nhanh, từ khu sáu trở lại khu đệ nhất cũng cần một giờ.

Tân Hòa Tuyết là Beta, cấu trúc cơ thể giống như nam thanh niên bình thường, cảm giác về mùi vị ở bán cầu phải của não.

Cậu không có tuyến thể như Alpha và Omega, nên thiếu khả năng cảm nhận tin tức tố.

Vì vậy, cậu không biết bên trong phi cơ này tràn ngập hương liệu Alpha mạnh mẽ, không thể tránh khỏi việc cố gắng xâm chiếm lấy cậu.