Quyển 1 - Chương 3

Thỉnh thoảng, Hạ Khê Nhung cũng sẽ liếʍ thử ngón tay của cậu ta, coi như là miếng cá được đưa vào, tò mò liếʍ một cái, sau khi nhận ra không phải thì lại nhẹ nhàng đẩy ra.

Đột nhiên, Tạ Khải Thu nhíu mày, cảm thấy một cơn đau nhói.

Rút ngón tay ra, đầu ngón tay lộ ra vết cắn nhọn hoắt, máu tươi rỉ ra.

Hạ Khê Nhung giật mình, cậu đã cắn ngón tay của Tạ Khải Thu như cắn miếng cá!

Răng nanh của cậu sắc hơn người thường, khó tránh khỏi việc làm người khác bị thương.

Hạ Khê Nhung cố gắng kìm nén sự hoảng loạn, giữ vẻ mặt điềm tĩnh, vô tâm nói với Tạ Khải Thu: "Chỉ là cắn chơi mà, không ngờ lại làm cậu chảy máu, thật vô dụng."

Đôi môi phủ lên máu tươi của người đàn ông, làn da trắng và đôi môi đỏ, rực rỡ như yêu tinh.

"Máu vẫn thật đắng." Cậu liếʍ môi, giả vờ ghê tởm phun ra vài cái.

Hạ Khê Nhung vừa phun xong đã hối hận, không dám ở lại lâu, sợ Tạ Khải Thu giận dữ.

"Không muốn ăn nữa." Hạ Khê Nhung tìm đại một lý do, nhảy xuống khỏi đùi người đàn ông, lấy đồ đạc, vội vàng rời đi.

Khi Hạ Khê Nhung đi, đã đến giờ nhà hàng đóng cửa, chỉ còn lại vài vị khách thưa thớt.

Tạ Khải Thu ở lại trước bàn ăn, dán mắt vào ngón tay mình bị Hạ Khê Nhung cắn, ánh mắt chìm xuống.

Người mà cậu ta thầm mến đằng đẵng bấy lâu nay, hóa ra... lại có thể chơi đùa đến vậy sao.

Hạ Khê Nhung bước ra khỏi nhà hàng, sợ hãi rằng Tạ Khải Thu sẽ đuổi theo để trả thù, nên nhanh chóng đi đến một nơi an toàn.

Cậu hoàn toàn không biết việc Tạ Khải Thu giả vờ chán ghét cậu.

Hệ thống khích lệ cậu.

【 Nhung Nhung bảo bối, cậu đúng nhóc hư hỏng, công khai bao nuôi Tạ Khải Thu ngay trước mặt đám đông! 】

【 Tạ Khải Thu mới bước chân vào đại học, đã bị bắt nạt trước mặt mọi người, mất đi quyền lựa chọn bạn đời ở đại học. Cậu ta chắc chắn ghét cay ghét đắng cậu, tôi thấy rõ cậu ta kiềm chế đến nỗi gân xanh nổi lên, dáng vẻ như muốn ăn cậu...Ặc, xé xác cậu. 】

Hạ Khê Nhung càng sợ hãi, hai tay mân mê góc áo, đôi mắt dán vào mũi giày, hàng mi rung rinh.

"Hệ thống, đừng nói nữa, tôi sợ lắm."

Hệ thống cảm thấy cần phải an ủi nhóc kí chủ: 【 Được, được, tôi sẽ không nói nữa. 】

Hạ Khê Nhung không trở về ký túc xá, hôm nay là thứ Sáu, người anh nuôi Hạ Trầm Uyên sẽ đến đón cậu về nhà.

Cậu đi về phía cổng trường.

Con đường lớn trong khuôn viên trường có khá nhiều người.

Hạ Khê Nhung đi mãi, phát hiện ra rằng nhiều bạn học đang nhìn mình, phần lớn trong số họ là những sinh viên đã ăn tối tại nhà hàng phương Tây.

Ánh mắt nóng rực quét qua khuôn mặt cậu.

Hạ Khê Nhung không hiểu tại sao mọi người lại nhìn cậu.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cậu chỉ có thể nghĩ ra rằng bởi vì cậu đã bắt nạt Tạ Khải Thu trước mặt mọi người, mọi người đều đang cố gắng ghi nhớ cậu, nghĩ xem khi nào có thể báo thù cho Tạ Khải Thu.

Trong kịch bản gốc của cuốn sách, sinh viên Đại học Đế Tinh đều rất ghét bỏ trùm trường - Hạ Khê Nhung.

Có vẻ như cậu đã nhập vai kẻ pháo hôi rất tốt, thực tế và diễn biến trong sách không có gì khác biệt.

Hạ Khê Nhung đi xa, không chú ý đến những người đang bàn tán về mình.

"Mấy người có nhìn thấy Hạ Khê Nhung khi chúng ta ăn tối vừa rồi không?"

"Có, nhìn thấy cậu ta đối xử tệ bạc với người tình mới, nhưng làm sao lại có người tệ bạc đến mức chạy đến ngồi lên đùi người tình chứ? Còn liếʍ và cắn ngón tay người ta nữa."

"Cậu ta không biết khách hàng xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cái lưỡi lộ ra của mình sao?"

"Chậc, cậu chủ nhỏ xinh đẹp nhưng yếu đuối, lại tưởng rằng mình rất hung dữ..."

Có người cười lên.

"Thực ra lại chẳng biết mình đang quyến rũ đàn ông."

*

Hạ Khê Nhung bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy xe bay của anh nuôi dừng bên lề đường.

Ánh mắt cậu sáng lên, chạy đến chỗ ghế phụ của xe, mở cửa ngồi vào.

"Anh ơi, buổi tối vui vẻ!"

"Ừm." Người đàn ông trên ghế lái nhỏ giọng đáp lại.

Hạ Trầm Uyên có mái tóc đen và đôi mắt đỏ, khuôn mặt tuấn tú. Bộ quân phục màu đen bó sát, phác họa rõ nét thân hình cao lớn.

Đôi tay đeo găng tay quân dụng màu đen, tựa lên vô-lăng.

Trước mặt anh nuôi, Hạ Khê Nhung tạm thời không cần phải giả vờ là người xấu, là pháo hôi.

Cậu thả lỏng mình, thắt chặt dây an toàn, sắp xếp cặp sách gọn gàng.

Hạ Trầm Uyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói trầm thấp: "Mười giờ ba mươi phút."

Hạ Khê Nhung: "..."

Hạ Trầm Uyên quản lý cậu rất nghiêm ngặt, từ việc ăn mặc, ăn uống đến mấy giờ về nhà đều được kiểm soát chặt chẽ.

Rõ ràng là Hạ Trầm Uyên đang trách móc cậu về muộn.

Cậu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nũng nịu nói: "Anh ơi, tối nay em học bài ở thư viện, mải mê quá, không để ý đến thời gian."