Quyển 1 - Chương 29

Giọng điệu hào hứng vui mừng, chỉ thiếu điều vẫy đuôi quanh chân bé streamer. Chắc chắn không nói nhầm lời nào, ít nhất giọng điệu không sai. Giang Tố Tinh lại nghe một lần nữa tin nhắn thoại của mình. Phút chốc, cậu ta tức giận ném tai nghe xuống bàn.

"Sao lại hào hứng đến mức giống như một con lừa già đang thở hổn hển vậy?"

Cậu ta xoa đầu, tự hỏi làm sao để sửa chữa, bổ sung cho việc cậu ta vừa kéo cối xay vừa trả lời tối qua, nên mới nói chuyện có hơi thở hổn hển? Không đúng!

Bất chợt, quang não phát ra âm báo, Nhung Nhung đã trả lời.

Nhung Nhung: [Tố Tinh, nói thế này đi, tôi gửi quần short đó cho anh, không phải để làm vui lòng anh, mà là muốn tống tiền anh.

Chiếc quần này tôi cố tình mặc rất lâu, cố tình mặc chật, sát sạt vào mông, làm cho quần đầy mùi của tôi. Chỉ cần kiểm tra tin tức tố trên quần, sẽ biết quần là của tôi.

Anh không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ tố cáo anh với Hiệp hội bảo vệ omega, nói rằng anh đã trộm quần của tôi để ngửi. Anh cứ chờ đấy, danh tiếng sẽ bị bôi nhọ, uy tín sẽ bị hủy hoại, bị mắng là kẻ biếи ŧɦái không kiểm soát được bản thân, trở thành kẻ thù của tất cả O, anh mãi mãi không thể theo đuổi được omega yêu thích.

Hiệp hội có thể sẽ ép anh chịu trách nhiệm với tôi, bắt anh dùng rất nhiều tiền để cưới tôi, lúc đó anh sẽ phải chịu đựng sự hành hạ của tôi cả đời... Tôi đâu phải người tốt đâu...]

Nhung Nhung: [Mèo con hóa quỷ.jpg]

[Quỷ mèo nhìn anh với ánh mắt hung dữ.jpg]

[Cào anh một cái.jpg]

Hạ Khê Nhung gửi tin nhắn xong, giờ đang chờ đợi phản hồi từ Giang Tố Tinh.

Nội dung phản hồi thì cậu suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần, đảm bảo Giang Tố Tinh nhận ra bản chất thật của mình không phải là streamer dịu dàng, mà là kẻ xấu xa.

Cậu sợ mình chưa đủ xấu nên cố ý chọn mấy biểu tượng cảm xúc hung dữ gửi đi.

Hạ Khê Nhung chờ đợi, sắc mặt tái nhợt, ngón tay nghịch góc áo bắt đầu lo lắng.

Nếu bây giờ cậu là một chú mèo con, chắc hẳn sẽ liếʍ đuôi, liếʍ móng vuốt của mình trong lo âu, hoặc cào cào ghế sofa với rèm cửa.

Bất chợt, giao diện trò chuyện hiện lên khung tin nhắn mới, Giang Tố Tinh gửi đến một chuỗi địa chỉ.

Tố Tinh: [Tối nay tôi đợi em ở đây.]

Hạ Khê Nhung: "...?"

Phản hồi nằm ngoài dự đoán, cậu chỉ nghĩ đến mức, Giang Tố Tinh gửi một chuỗi tin nhắn thoại mắng mỏ cậu, chặn cậu, báo cáo tài khoản của cậu... Bất ngờ mời gặp mặt ở ngoài, không nằm trong phạm vi suy đoán.

Hạ Khê Nhung suy tư một lát, chỉ có thể cho rằng, vì cậu quá ác độc, Giang Tố Tinh cảm thấy không thể van xin cậu trực tuyến được, cần phải gặp mặt trực tiếp.

Lúc đó, cậu sẽ thấy Giang Tố Tinh dẫn theo cả gia đình, em trai em gái rách rưới, ba mẹ già yếu dựa vào gậy, ngồi xe lăn. Cả nhà họ nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ.

Giang Tố Tinh đùng một cái quỳ xuống, nức nở van xin: "Hạ Khê Nhung! Cậu hãy tha cho tôi đi! Cậu thấy đấy, nhà tôi còn có người già trẻ nhỏ, ăn không đủ no, không chịu nổi việc cậu tống tiền đâu!"

Nếu thực sự là tình huống như vậy, Hạ Khê Nhung cảm thấy mình đúng thật không phải người.

Đừng nói là lấy lại chiếc quần short, cậu nên tặng tất cả quần short của mình cho Giang Tố Tinh luôn. Không đúng, không đúng, cậu nên quyên góp tiền cho họ.

Đầu óc Hạ Khê Nhung toàn quần short, không cẩn thận lại nghĩ lệch.

Hệ thống thấy suy nghĩ của cậu, không nhịn được cười nhẹ nhắc nhở: [Bé cưng Nhung Nhung thật ngốc nghếch, Giang Tố Tinh đã có thể tặng cho cậu nhiều như vậy, điều kiện kinh tế chắc chắn không tệ, sẽ không có tình huống cậu nghĩ xảy ra đâu.]

Hạ Khê Nhung nhíu mày: [Vậy đối phương muốn lừa tôi gặp mặt, sau đó gọi cảnh sát đến bắt tôi?]

[Tôi không muốn ngồi tù đâu…]

Thiếu niên mím môi, phàn nàn: [Chỉ muốn ăn thêm một con cá khô, cũng phải nịnh bợ giám ngục.]

[Tắm cũng bị theo dõi để phòng trốn tù.]

Hệ thống vuốt vuốt đầu mèo con, an ủi: [Cậu nghĩ quá đáng sợ rồi.]

[Tôi nghĩ cậu ta chỉ muốn hẹn cậu ra ngoài, thương lượng điều kiện, xem có thể trả ít tiền hơn cho cậu, hoặc trả lại quần short.]

[Trong một số tiểu thuyết đam mỹ, tổng giám đốc độc tài có được bí mật của nhân vật chính đáng thương. Ví dụ như ảnh nóng, thì tổng giám đốc sẽ thương lượng với nhân vật chính “một tháng xx với tôi bao nhiêu lần, tôi mới không phát tán ảnh nóng của em”.

Bây giờ cậu là tổng giám đốc đó, Giang Tố Tinh là nhân vật chính đáng thương. Nhưng bé cưng Nhung Nhung của chúng ta không đe dọa đến thân xác của đàn ông, chỉ đe dọa đến ví tiền của họ.

Cậu ta thương lượng với cậu, cậu cứ ra vẻ kẻ bắt nạt không biết lý lẽ, không quan tâm đến lời van xin của cậu ta, ngược lại tận dụng lợi thế của việc gặp mặt ở ngoài, chặn đường cậu ta, dọa cậu ta, cào cậu ta, bắt cậu ta đưa tiền! Không đưa tiền thì đừng mong chạy thoát, cả đời phải ở bên cạnh kẻ bắt nạt là Nhung Nhung!]

Hạ Khê Nhung không hiểu "xx", "ảnh nóng" là gì, nhưng cậu có thể nghe ra, trong việc Giang Tố Tinh hẹn gặp mặt cậu ở ngoài, cậu lại chiếm ưu thế.

[Được thôi.]

..