Cách 6 năm, Lục gia thật vất vả tìm được đứa con trai độc nhất mất tích, khua chiêng gióng trống tổ chức tiệc mừng, mời hàng xóm láng giềng tới uống rượu.
Tiền trang Lục thị mỗi năm bỏ không ít vàng bạc vào quốc khố, hoàng thượng cũng phái Đức công công bên người đi đưa hạ lễ.
Chiêng trống vang trời, Đức công công vốn muốn lễ đến thì đi, Lục gia sao có thể tùy tiện thả gã đi, người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng không cố nịnh bợ một chút chẳng phải đáng tiếc.
Đức công công không thể chối từ thịnh tình của Lục gia, cười mỉa ngồi xuống, trùng hợp gã và Sư Dịch chung một bàn, hơn nữa còn là ngồi cạnh nhau.
Lục lão gia nghĩ, dù gì Đức công công cũng là người trong hoàng cung, không thể an bài gã cùng một bàn với bá tánh bình thường, vừa lúc bàn Sư Dịch còn chỗ, lại nói Sư Dịch là sư phụ của Hàng Diễn, sắp xếp bọn họ chung một bàn, cũng không làm giảm thân phận của Đức công công.
Đức công công dùng dư quang liếc mắt các vị đang ngồi, sợ gặp phải một số vương công quý tộc tới làm khách, mình không hành lễ sẽ phá hỏng cấp bậc lễ nghĩa, thoáng nhìn sơ lược cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, âm thầm thở phào một hơi.
Lúc này Sư Dịch và Quan Hà đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm, cũng không chú ý tới người nào ngồi bên cạnh. Người đang ngồi đều biết Đức công công là tâm phúc bên người hoàng thượng, gã vừa ngồi xuống, bữa tiệc liền an tĩnh một chút, chỉ có Quan Hà nhỏ giọng nói chuyện.
Đức công công cau mày, nghĩ thầm là cô nương nhà ai không biết lễ nghĩa như thế, theo tiếng liếc nhìn một cái, lại bị người bên cạnh Quan Hà làm sợ rồi, kia không phải người tam công chúa lúc trước nhìn trúng sao! Sao lại ở Lục gia?
Trái tim nhỏ bé của Đức công công vừa giật, nếu Sư Dịch ở đây, vậy đồ nhi y đâu? Đức công công nhìn nhìn bên phải, quả nhiên, Hàng Diễn ngồi ở bên kia gã.
Đức công công đổ mồ hôi, gã có phải ngồi sai chỗ rồi không…..
Lúc này Lục lão gia đi tới giới thiệu Hàng Diễn với Đức công công, “Công công, vị này chính là khuyển tử.”
Trái tim nhỏ bé của Đức công công lại nhảy dựng, tiểu công tử Lục gia cư nhiên là đoạn tụ. Lục lão gia cười đến mặt mày hớn hở, Đức công công không đành lòng vào ngày đại hỉ nói cho lão tin tức này, vẻ mặt lập tức cười cười, ngoài cười nhưng trong không cười mà khen Hàng Diễn, “Tiểu công tử thật là tướng mạo phi phàm, kinh tài phong dật, sau này nhất định là nhân trung long phượng!”
Lục lão gia vừa nghe, vui mừng ra mặt, tới gần bên tai Đức công công phụ họa, “Vậy còn cần Đức công công nói tốt vài câu trước mặt kim thượng.”
“Nên mà nên mà.” Đức công công cười ha hả.
Sư Dịch tất nhiên là nhận ra Đức công công, không ngờ Lục gia lại có tiền như thế, có thể làm hoàng thượng phái Đức công công tới đây chúc mừng, nét mặt Sư Dịch tuy không có biến hóa gì, nhưng trong lòng sớm đã gợn sóng bốn phía, rất sợ Đức công công nói cho Lục lão gia chuyện của y và Hàng Diễn, cũng may cuối cùng Đức công công cũng không nói cái gì, phỏng chừng là không muốn phá hỏng hứng thú của Lục gia.
Sau tiệc, Hàng Diễn vội vàng tiễn khách, Sư Dịch tự nhiên bị gạt sang một bên, nhưng y cũng vui vẻ thanh nhàn, đi dạo lung tung xung quanh.
Vừa dạo vừa kinh ngạc cảm thán Lục gia như thế nào có tiền như thế, ngay cả trà cụ trên bàn đá trong đình cũng mạ một lớp vàng. Sư Dịch ra vẻ nhàn nhã tự rót một chén trà, tay giấu dưới ống tay áo to rộng, len lén vươn ngón út cọ cọ trong chén.
“Sư huynh huynh xem ra rất nhàn nhã.” Thanh âm đột ngột từ cách đó không xa truyền đến, khiến Sư Dịch đang làm chuyện trái với lương tâm sợ tới mức nhảy dựng.
“Tìm ta?” Sư Dịch nhíu mày.
“Ta không thể tìm huynh sao? Cũng chỉ để Hàng Diễn hắn….. Quên đi, không nói nữa.” Quan Hà hiển nhiên còn tức giận.
Quan Hà cũng ngồi xuống rót cho mình chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Đức công công kia, gã đã từng tới Yến Hồi Sơn phải không?”
Tay Sư Dịch dừng một chút, “Sao biết?”
“Ngày ấy ta ở trên núi hái thuốc, thật xa nhìn thấy một tên thái giám ăn diện đi loạn khắp nơi trong núi, một lúc lâu mới tìm đường xuống núi. Lúc đó chỉ nghĩ tiểu thái giám lạc đường ở trong núi, trong lòng tuy có nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mới vừa rồi trong bữa tiệc ta thấy Đức công công kia nhìn huynh và Hàng Diễn rất nhiều lần, nói chuyện với Lục gia muốn nói nhưng lại thôi, dáng vẻ có chuyện không nói, ta liền đoán lần trước gã đi Yến Hồi Sơn là tìm huynh và Hàng Diễn.” Quan Hà trật tự logic mà giải thích.
“Không sai.” Sư Dịch không phủ nhận.
Quan Hà lập tức hứng thú, “Gã tìm các huynh làm chi?”
“Nói là tam công chúa coi trọng Hàng Diễn, nhưng không sao, ta đã lùi việc này.” Sư Dịch vân đạm phong khinh nói.
Lục thị thấy Sư Dịch và Quan Hà nói chuyện phiếm ở trong đình, mang theo hầu gái cười khanh khách chuẩn bị đi tới bắt chuyện vài câu, nghe Quan Hà nói thì ngừng bước, nghe tới Sư Dịch nói tam công chúa vừa ý Hàng Diễn trong lòng lại run lên.
Tam công chúa của kim thượng, nếu yêu thích thứ gì nhất định sẽ nghĩ mọi cách đạt đến tay, sư phụ Hàng Diễn dùng cách gì đánh tan ý niệm của tam công chúa?
Không được, bà không thể để cơ hội tốt như vậy không không bị mất.
Lục thị tốn chút ngân lượng nghe ngóng hành trình của tam công chúa, sáng sớm kéo Hàng Diễn đi ra ngoài mua vải với mình, nói là dùng để may quần áo mới cho hắn.
Qủa nhiên, ở tiệm vải gặp tam công chúa, Lục thị vội đi tới lôi kéo làm quen, “Dân phụ Lục thị ra mắt tam công chúa.”
Thụy Tịch đang bận chọn vải, đột nhiên bị vái chào, có chút ngạc nhiên, sau khi khách sáo vài câu, Lục thị vội vàng giới thiệu Hàng Diễn, Thụy Tịch nghiễm nhiên một bộ hứng thú với dáng vẻ của thiếu niên, bóp cổ tay thở dài một hơi, giọng nói mang theo vài phần tiếc hận nói với Lục thị, “Lục công tử tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc…. là đoạn tụ.”
Những lời này dọa Lục thị không nhẹ, thoáng chốc sắc mặt một tầng trắng bệch, nghĩ thầm có thể là cớ Sư Dịch dùng để từ chối Thụy Tịch. Hàng Diễn một lòng một dạ chỉ nghĩ tới Sư Dịch, trở về Lục gia mấy ngày nay vẫn luôn vội vàng gặp người thân, cũng đã mấy ngày chưa nói chuyện với Sư Dịch, nhiều khi chạm mặt cũng vội vàng nhìn lướt.
Sư Dịch ở phòng cho khách cách khá xa chủ gian hắn ở, ban đêm trước phòng hắn luôn có người hầu gác đêm, muốn đi tìm Sư Dịch cũng không thể. Tầm mắt nhìn về phương xa, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không chú ý tới Lục thị nói chuyện với Thụy Tịch, huống gì hắn cũng không thèm để ý….
Chỉ cần trong lòng sư phụ có hắn, nguyện ý cùng một chỗ với hắn, cho dù bảo hắn vứt bỏ mọi thứ hiện tại, hắn cũng sẽ không tiếc.
Lục thị thấy Hàng Diễn phớt lờ lời nói của Thụy Tịch, chỉ coi như lời vui đùa Sư Dịch lúc ấy hù dọa Thụy Tịch, vội vàng giải thích: “Đó chỉ là câu nói đùa, tam công chúa chớ nên cho là thật.”
“Nhưng bọn họ….” Thụy Tịch còn muốn nói gì đó, bị Lục thị ngăn lại.
“Dân phụ nghe nói tam công chúa từng vừa ý Dực Nhi, lúc đó Dực Nhi cử mục vô thân (*) chỉ có sư phụ và sư thúc, sợ không xứng với tam công chúa lúc này mới cự tuyệt ý tốt của công chúa. Hiện giờ Dực Nhi đã trở về, cũng có phụ thân và mẫu thân thu xếp việc hôn sự cho hắn, nếu tam công chúa vẫn có ý với Dực Nhi, không bằng mời Nguyệt Lão thành việc hôn sự này đi!” Lục thị tự tiện chủ trương hôn sự cho Hàng Diễn.
(*) mở mắt nhìn xung quanh không có người thân
Thụy Tịch vốn chưa dứt tình với Hàng Diễn, vừa nghe lúc trước hắn cảm thấy không xứng với mình mới viện cớ, lập tức lại xuân tâm nhộn nhạo, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Thụy Tịch ngu dốt, cũng không biết chân tâm của Lục công tử, nếu có thể, Thụy Tịch ngày khác sẽ cầu phụ hoàng thành toàn việc này.”
Lục thị nở hoa trong lòng, nhi tử thất lạc nhiều năm rốt cuộc tìm được, hiện giờ lại có thể trèo thân hoàng thất, thực sự là song hỷ lâm môn. Hàng Diễn im lặng không lên tiếng, Lục thị chỉ coi hắn là thầm chấp nhận việc này.
Mấy ngày nay thành kiến của Quan Hà nhạt dần, ngược lại bị lễ nghi phiền phức của Lục phủ làm cho đau đầu, bỏ rơi mấy nha hoàn phía sau chạy ra khỏi Lục phủ. Vừa lúc không xa có một tiệm thuốc, ngửi thấy mùi thảo dược liền phá tan buồn bực mấy ngày nay của Quan Hà, dứt khoát vào hiệu thuốc đi dạo, vừa ngửi mùi thuốc, đầu óc thanh tỉnh.
Việc làm ăn của hiệu thuốc cũng thịnh vượng, người xem bệnh xếp hàng từ trong ra ngoài, sai vặt ở dưới giúp đỡ lang trung bốc thuốc, Quan Hà nhàn đến chán ngồi một bên nghe.
“Xuyên khung 12, kinh giới 12, bạch chỉ 6, khương hoạt 6, phòng phong 6, bạc hà 14, tế tân 3, cát căn (sắn dây rừng) 10, cam thảo 6.” Sai vặt cầm đơn thuốc đọc đọc.
“Này, phương thuốc ngươi đọc là trị đau đầu?” Quan Hà hỏi.
Sai vặt gãi gãi ót cười gượng, “Thuốc này ta cũng không rõ, đơn thuốc này là của công tử đằng trước.”
Quan Hà nhìn lại, quả thật có vị công tử ngồi đó, người hầu sau lưng giúp y xoa đầu, trông như là vô cùng đau đầu, quay đầu nói với bốc thuốc, “Cho công tử kia một nắm quế chi và rết, sơ hàn thông lạc.”
Người nọ khó xử nhìn Quan Hà, “Đây….. đây là phương thuốc lang trung cấp, ta cũng không dám sửa bậy, nếu xảy ra chuyện thì không tốt lắm!”
Quan Hà không để trong lòng, chỉ hào phóng cười, “Không có việc gì, ngươi nếu không tin có thể cầm phương thuốc ta sửa cho ngươi đi hỏi lang trung kia một chút.”
Người nọ nửa tin nửa ngờ mà vào buồng trong, một lát sau đi ra lại bị công tử kia cản lại, có thể là dò hỏi phương thuốc kia có vấn đề gì, người nọ giải thích một phen, công tử kia nghe xong cũng chỉ gật đầu, lại gật gật đầu ôn hòa với Quan Hà, tỏ lòng biết ơn.
Có lẽ phương thuốc của nàng được lang trung khẳng định.
Lục thị hồi phủ liền lệnh đầu bếp làm nhiều thêm vài món, nghĩ nếu không có Sư Dịch bà cũng không biết tam công chúa từng vừa ý Hàng Diễn, vì vậy lúc dùng bữa cũng sai người mời Sư Dịch và Quan Hà. Hàng Diễn đã lâu chưa nói mấy câu với Sư Dịch, trong lòng tất nhiên vui mừng.
Vừa lúc gặp Lục Tử Thâm bái phỏng, Lục thị vội sai người thêm một bộ chén đũa. Lục Tử Thâm là biểu ca của Hàng Diễn, trong 6 năm Hàng Diễn mất tích, Lục thị vẫn luôn xem y như con mình, đem tưởng niệm đối với Hàng Diễn ký thác trên người y.
Mọi người đến đông đủ, Lục thị lúc này mới mở miệng nhập đề chính, “Lão gia, ngài đoán ta và Dực Nhi đi tiệm vải gặp ai.”
“Nhìn nàng vui vẻ, nàng nói một chút, nàng gặp ai?” Lục lão gia cũng không nghĩ vòng vo với bà.
“Là tam công chúa!” Lục thị trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Tay gắp đồ ăn của Sư Dịch cứng lại, đây là pháo hôi muốn nghịch tập?
Hàng Diễn tri kỉ gắp thức ăn lần nữa cho y, chỉ nghe Lục thị nói tiếp, “Nghe ý của tam công chúa, như là có ý với nhi tử nhà chúng ta, ta thấy Dực Nhi cũng không có ý kiến, liền tự chủ trương định hôn sự này cho hắn. Tam công chúa nói ngày khác sẽ xin hoàng thượng tứ hôn, Lục gia của chúng ta thật sự là có phúc!”
Hàng Diễn giống như ngũ lôi oanh đỉnh, tiếng cười của Lục thị hắn nghe sao mà chói tai, “Ta không cưới!”
Nụ cười của Lục thị trong nháy mắt cứng lại trên mặt, “Con nói cái gì?” Giống như mình nghe lầm.
“Mẹ, ta đã có người trong lòng, ta sẽ không cưới tam công chúa!” Giọng điệu của Hàng Diễn kiên định mang theo tức giận.
“Là cô nương nhà ai, con nói với mẹ, ngày khác mẹ sẽ đi cầu hôn, để nàng vào cửa làm trắc thất.” Lục thị trấn an nói.
“Y là…..” Hàng Diễn đang muốn nói ra khỏi miệng, “Khụ khụ!” Sư Dịch vội vã ho khan hai tiếng, ngăn cản hắn miệng không lựa lời mà nói.
“Lục lão gia, Lục phu nhân vạn lần đừng tức giận với Hàng Diễn, là tại hạ dạy dỗ không đúng cách, cưng chiều quá mức, mới để hắn không biết lễ nghĩa như thế, không biết nhớ ơn.” Sư Dịch mời Lục lão gia và Lục thị một ly rượu tỏ vẻ xin lỗi.
Lúc này bầu không khí thật là cứng ngắc, trong bữa không một ai nói chuyện phiếm, Quan Hà vội vã thoát thân, nhanh chóng ăn vài miếng rồi đi. Mới vừa đi vài bước thì nghe thấy phía sau có người gọi nàng, xoay người phát hiện là Lục Tử Thâm.
“Lục công tử tìm ta có chuyện gì?” Quan Hà nghi ngờ hỏi.
“Hôm nay buổi sáng ở hiệu thuốc cảm ơn cô nương chỉ điểm.” Lục Tử Thâm mặt mũi ôn hòa, nhẹ nhàng cười nói.
Quan Hà hồi tưởng một chút, mới phản ứng lại buổi sáng ở bên trong hiệu thuốc công tử đau đầu không phải là Lục Tử Thâm hay sao, “Lục công tử chê cười, ta vốn học y, thấy công tử vô cùng đau đầu, nhớ tới công hiệu của rết là thông lạc.”
“Ta từ nhỏ thân thể hư nhược, đại phu nói là bệnh mang ra từ trong bụng mẹ, nếu sau này có thể có người tinh thông y thuật như cô nương bồi ở bên người, là may mắn của Tử Thâm.” Lục Tử Thâm ý vị thâm trường nói.
Quan Hà cười ha ha một tiếng, “Sau này nếu Lục công tử không khỏe, có thể tùy thời tới tìm ta.”
“Tử Thâm cảm tạ cô nương.” Lục Tử Thâm chắp tay, “Không biết cô nương có nguyện bồi Tử Thâm một chút.”
“Lục công tử mời.” Quan Hà và Lục Tử Thâm song song đi tới, thưởng thức hoa trong hậu viện Lục phủ, trò chuyện cũng là chuyện lạ thế gian.
Sư Dịch không ngờ Lục thị sẽ gặp tam công chúa ở tiệm vải, bất luận là ngẫu nhiên hay là tất nhiên, tam công chúa nếu thật sự cầu hoàng thượng tứ hôn thì làm thế nào cho phải. Nàng yêu thích Hàng Diễn đến mức nào, thậm chí ngay cả đoạn tụ cũng không buông tha….
“Sư phụ.” Tiếng sư phụ này giống như vượt qua trăm ngàn năm, thêm một chút tưởng niệm mới gọi ra được.
Sư Dịch giờ phút này sợ nhất là nhìn thấy Hàng Diễn, y không biết xử lý chuyện này như thế nào, nhưng tiếng ‘sư phụ’ này nhiều ít khiến y rung động.
Sư Dịch xoay người, Hàng Diễn si ngốc đứng ở trước cửa, trong mắt nồng đậm tương tư tình ý liếc nhìn không thấy đáy, lời đọng bên môi còn chưa nói ra khỏi miệng, đã rơi vào cái ôm ấm áp. Vẫn là mùi hương quen thuộc….. Sư Dịch nghĩ.
“Sư phụ, ta rất nhớ ngươi.” Hàng Diễn nặng nề nói.
Sư Dịch trầm mặc một lúc lâu nói, “Ta cũng vậy.”
“Vì sao không cho ta nói, nếu như nói ra, hôn sự giữa ta và tam công chúa cũng sẽ không thành. Sư phụ không phải cũng hy vọng ta không cưới tam công chúa sao, nếu không ngày đó cũng sẽ không…..” Hàng Diễn muốn nói lại thôi.
Sư Dịch khe khẽ thở dài, “Lục gia mới vừa tìm được ngươi, ngươi còn là con trai duy nhất trong nhà, nếu hiện tại tùy tiện nói ra, vi sư sợ cha mẹ ngươi nhất thời không chịu nổi.”
Hàng Diễn cảm thấy lời này có lý, vài ngày sau đó luôn sáng sớm tới tìm Sư Dịch, nán lại là tròn 1 ngày, ngoài sáng trong tối giống như cho Lục thị thấy quan hệ giữa hắn và Sư Dịch cùng tâm ý của hắn đối với Sư Dịch, hắn kiên quyết sẽ không cưới tam công chúa.
Quan Hà mấy ngày nay đều là ngâm tiểu khúc đi ra ngoài, rồi lại ngâm tiểu khúc trở về, thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được thiệp mời của Lục Tử Thâm, Sư Dịch trong lòng biết rõ nàng và Lục Tử Thâm mờ ám, cũng lười làm rõ việc này.
Hàng Diễn nếu nói với Lục thị quan hệ giữa hắn và Sư Dịch, Lục thị tuyệt đối sẽ không làm gì Hàng Diễn, nhiều lắm cũng chỉ tức giận vài ngày. Lục thị cưng chìu Hàng Diễn như vậy, chắc chắn sẽ không để Sư Dịch ở lại bên cạnh hắn….
Sư Dịch suy nghĩ mấy ngày cũng không nghĩ ra đối sách, nhưng lại đợi được thánh chỉ của hoàng thượng, Hàng Diễn sắc mặt trắng bệch, Sư Dịch sắc mặt trầm trọng, đạo thánh chỉ này có ý nghĩa như thế nào trong lòng hai người đều biết rõ.
Lúc lãnh chỉ Quan Hà vắng mặt, có lẽ đã đi tìm Lục Tử Thâm, Đức công công tuyên chỉ xong Hàng Diễn chậm chạp không đi lãnh chỉ, Lục thị không còn cách nào đành phải đứng dậy lãnh thế hắn, “Dực Nhi có lẽ rất cao hứng, quên lãnh chỉ, Đức công công cực khổ, nhanh vào uống chén trà.”
Đức công công theo Lục thị vào buồng trong, Hàng Diễn như trước thất thần quỳ gối, mặc gã người hầu nói như thế nào cũng không chịu dậy, cuối cùng cũng không còn cách nào, mời Sư Dịch tới, Hàng Diễn lúc này mới trơ người đứng dậy.
Hàng Diễn thật sâu nhìn thoáng qua Sư Dịch, cái gì cũng không nói, lòng Sư Dịch đột nhiên đau đớn, chân mày nhíu lại. Hàng Diễn quỳ lâu, chân có chút tê, xoay người đỡ tay gã người hầu khập khiễng đi.
Sư Dịch nhìn bóng lưng cô đơn lẻ bóng của Hàng Diễn, trong lòng buồn bã, giống như bị người tóm chặt không buông, không thở nổi. “Thế cục dường như càng ngày càng không chịu tao khống chế.”
[Ký chủ…..] Hệ thống số 38 lần này khó có được không rải muối lên miệng vết thương của y.
Màn đen phủ xuống, mây đen dày nặng che khuất ánh trăng sáng tỏ, Quan Hà vẫn chưa trở về. Nhớ tới ánh mắt ban ngày Lục thị nhìn y, trong lòng lộp bộp một chút, Lục thị bà sẽ không xuống tay với Quan Hà chứ!
Lục thị không cho phép y ở bên cạnh Hàng Diễn, nhưng cũng nhất quyết sẽ không tùy tiện ra tay với y, nếu Hàng Diễn biết được, chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược. Không bằng xuống tay với Quan Hà, ép y rời khỏi Hàng Diễn.
Sư Dịch vội vàng chạy tới trước phủ của Lục Tử Thâm, gõ cửa nửa ngày mới có một người hầu đánh ngáp, chậm rì rì mà mở cửa, vừa nhìn Sư Dịch từ trên xuống dưới, vừa nhịn không được hỏi, “Ngươi là ai! Quấy nhiễu mộng đẹp của người ta!” Nói xong đóng cửa lại.
Sư Dịch dùng chân cản cửa, nôn nóng hét hỏi, “Quan cô nương còn ở đây không?”
Người hầu giữ cửa vừa nghe là hỏi Quan Hà, mấy ngày nay Quan Hà chính là khách quý của Lục công tử, thường tới phủ làm khách, sửa dáng vẻ lười nhác vừa rồi lập tức lên tinh thần, “Quan cô nương đã sớm về rồi.”
Bên tai Sư Dịch truyền đến một trận tiếng vang, đau đầu che lỗ tai, nghiêng ngả lảo đảo trở về Lục phủ, không ngờ Lục thị đã sớm phái người chờ y, “Sư công tử, phu nhân mời ngài qua uống chén trà, nói chuyện.”
Sư Dịch cười lạnh một tiếng, “Đúng lúc ta cũng có lời muốn nói với Lục phu nhân.”
Tùy tùng dẫn Sư Dịch vào một gian mật thất, trong phòng bày một viên dạ minh châu, thông thấu sáng sủa cực kỳ. Mật thất chỉ dùng tấm ngăn tách ra, cửa thông bên kia đứng hai người thủ vệ, có lẽ Quan Hà bị nhốt ở bên trong.
Lục thị cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói, “Chỉ cần Sư công tử chịu rời khỏi Lục phủ, cách Dực Nhi xa một chút, vàng bạc châu báu bao nhiêu ta cho bấy nhiêu, Quan cô nương cũng sẽ an toàn giao vào tay ngươi.”
Sư Dịch người này ăn mềm không ăn cứng, biết rõ ràng phản kháng cũng không làm nên chuyện gì, nhưng cũng phải chọc tức Lục thị một chút, đòi lại chút tiện nghi, “Nếu ta nói với Hàng Diễn, bà cầm tù sư thúc hắn uy hϊếp ta rời khỏi hắn, bà cảm thấy quan hệ giữa bà và hắn còn có thể giống như hiện tại không?”
“Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội này sao?” Lục thị cười lạnh một tiếng, ánh mắt ra hiệu người hầu đứng sau Sư Dịch, người hầu kia ngầm hiểu ý, rút đao đặt lên cổ y.
“Lục phu nhân bà cũng biết, Hàng Diễn hắn không muốn cưới tam công chúa, là bởi vì……”
“Im miệng!” Móng tay Lục thị gắt gao bấu vào trong bàn gỗ.
Khóe môi Sư Dịch hơi cong, “Là bởi vì ta mà thôi.”
“Ngươi tên này!” Lục thị tức giận vươn tay cho Sư Dịch một bạt tai, tay lại bị Sư Dịch chặt chẽ kìm lại.
Cổ tay Sư Dịch dùng sức, “Nếu như ta đột nhiên không thấy, bà nói hắn có thể nghi ngờ bà hay không?”
Hất tay Lục thị một cái, giọng nói nguội lạnh, “Vàng bạc châu báu ta không cần, chỉ cần Lục phu nhân bảo đảm sư muội ta bình yên vô sự ta sẽ khuyên Hàng Diễn cưới tam công chúa, rời khỏi hắn.”
“Được!” Lục thị cười đến xuân phong đắc ý.
Sáng sớm hôm sau, Lục thị gọi Hàng Diễn tới dùng chung đồ ăn sáng, chờ Hàng Diễn tới phát hiện Sư Dịch cũng ở đây, trong lòng mặc dù có nghi ngờ nhưng mừng rỡ lại chiếm hơn phân nửa.
“Dực Nhi, hoàng thượng sắp xếp việc hôn sự giữa con và tam công chúa vào tháng sau, đợi lát nữa theo mẹ đi làm hỉ phục.”
“Ta không cưới.”
Lục thị nóng nảy, vội vàng dùng cùi chỏ thúc Sư Dịch, Sư Dịch cố tình phớt lờ, hồi lâu mới mở miệng, “Thánh chỉ đã hạ, ngươi nếu không thành thân với tam công chúa đó chính là kháng chỉ, kháng chỉ chính là tội chết.”
Hàng Diễn kinh ngạc nhìn Sư Dịch, không ngờ sư phụ sẽ khuyên hắn cưới tam công chúa. Kháng chỉ thì như thế nào, hắn không muốn che giấu trái tim mình đi cưới một người mình không yêu.
Lục thị vội vã phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, sư phụ con nói rất đúng, ta chỉ có một đứa con trai, Lục gia cũng chỉ có một mình con là con trai độc nhất, con như vậy, ta và cha con làm thế nào cho phải, hương khói Lục gia ai sẽ kéo dài!” Trong thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tay cầm chiếc đũa của Hàng Diễn có chút run rẩy, “Sư phụ ngươi, có thật muốn ta cưới tam công chúa không?”
“….Ừ.” Sư Dịch không thể nghe thấy mà ừ một tiếng.
Hàng Diễn lập tức ném chén đũa xuống, vung vạt áo rời đi.
Vào buổi tối, Sư Dịch cũng không biết Hàng Diễn có thực sự nghe lời y cưới tam công chúa hay không, lắc đầu thở dài, đang muốn cởϊ áσ đi ngủ, bóng người trên tường lắc lư vài cái, cửa bị gió thổi mở, ánh nến leo lắt.
Lại lần nữa buộc chặt vạt áo, chuẩn bị đi đóng cửa, chóp mũi ngửi được một cổ mùi rượu gay mũi, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, trên môi mềm nhũn, Sư Dịch cả kinh mở to hai mắt, là Hàng Diễn.
Sư Dịch là lần đầu thấy Hàng Diễn uống rượu, còn uống đến say như vậy, Hàng Diễn một tay ôm eo Sư Dịch, một tay nâng mặt Sư Dịch hung hăng hôn xuống, như là muốn đem lửa giận trong bụng phát tiết ra, hôn đến công thành đoạt đất, hận không thể lột khô ăn sạch Sư Dịch.
Ra tay kéo đai lưng Sư Dịch, lại bị Sư Dịch gắt gao đè lại, “Cửa chưa đóng.”
Hàng Diễn dừng một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt của Sư Dịch hồi lâu, “Sư Dịch, lời hôm nay ngươi nói đều là trái lương tâm, đúng không?”
“Ừ.” Sư Dịch không do dự.
“Ngươi gạt ta! Nếu ngươi thích ta ngươi sẽ không làm tổn thương ta! Ngươi luôn luôn lấy lệ với ta!” Hàng Diễn tròng mắt đỏ tươi mờ mịt hơi nước.
“Ngày ấy trong miếu Nguyệt Lão, tên ta viết trên xăm nhân duyên, là ngươi.” Sư Dịch nói.
Trong mắt Hàng Diễn tràn đầy không thể tin, Sư Dịch mượn tay hắn mở đai lưng, màu sắc đỏ bừng dần dần lan đến cổ, như ẩn như hiện dưới cổ áo. Quần áo dần bị trút bỏ, thù du trước ngực run rẩy đứng thẳng.
(*) thù du: hình ở đầu, nó ví von với cái gì chắc ai cũng biết :)))
Một trận gió lạnh thổi vào, Hàng Diễn lúc này mới hoàn hồn, dùng chân khép cửa phòng lại, ôm Sư Dịch y sam không chỉnh đi về phía giường……
[Tích tích tích __ tín hiệu kiểm tra không ổn, hệ thống tự động che chắn, lần nữa khởi động lúc cần ký chủ tự thân thao tác]
Lúc này Sư Dịch thần trí mơ hồ, nơi nào nghe vào, chỉ mơ mơ màng màng phun tào (chửi) một câu, “Mẹ nó, lão tài xế còn giả dạng học sinh.”
(*) lão tài xế: ý chỉ người có nhiều kinh nghiệm, giỏi và quen thuộc với một lĩnh vực nhất định. Ở đây Sư Dịch chửi hệ thống có nhiều kinh nghiệm XXOO còn giả vờ trong sáng như học sinh.