Chương 4: Ta cùng sư muội đoạt nam nhân (3)

Sư Dịch không ngờ giúp Hàng Diễn hút độc, còn tiện thể đập bể đầu mình. Đúng cái câu ‘Trời giao sứ mệnh cho người nào, nhất định trước hết phải để hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, làm việc gì cũng không thuận lợi……”

Nhưng may mắn hệ thống coi như phúc hậu, giúp y giảm một nửa đau đớn.

Kỳ thật Sư Dịch đã sớm tỉnh lại, y mơ hồ cảm nhận được tay phải của mình được bao bọc ấm áp, có nước mắt dính ướt nó. “Sư phụ, ngươi không thể chết được, ngươi ngàn vạn lần không thể chết được….”

Hàng Diễn một hàng nước mắt nước mũi bôi trên tay phải của Sư Dịch, trong lòng Sư Dịch vô cùng khát vọng rút bàn tay phải bị hắn chà đạp không ra hình dạng ra. Từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ một chút vẫn là không nhúc nhích, không bằng lại ngủ một giấc, để lòng Hàng Diễn càng thêm áy náy, càng nhớ rõ ân tình của y.

Sư Dịch choáng váng mà ngủ, khi tỉnh lại phát hiện Hàng Diễn đã khóc mệt mỏi, ghé vào trước giường nặng nề mà ngủ. Sư Dịch bất động thanh sắc rút tay phải ra, đau lòng móc ra chiếc khăn tay tiểu sư muội tặng cho y mà y cất kỹ lâu giờ, ghét bỏ lau lau tay.

Động vài cái tạo ra động tĩnh muốn đánh thức Hàng Diễn, nói cho hắn biết sư phụ đã tỉnh. Nhưng người lại ngủ say vô cùng.

Sư Dịch suy nghĩ cách khác, nhưng Hàng Diễn vẫn bất động. Sư Dịch đành phải từ bỏ, buộc phải giải quyết nhu cầu cấp bách, đi xuống giường.

Đi hai bước lại quay đầu lại, dời Hàng Diễn lên giường, dù sao y cũng là một sư phụ hòa ái.

Sau khi Hàng Diễn tỉnh lại liền thấy sư phụ tĩnh tọa ở dưới cây hoa đào, gió nhẹ phất, tay áo bay bay, tóc đen lụa xanh, sư phụ luôn luôn đạm mạc khi nhìn thấy hắn một khắc đó trên mặt có một chút ấm áp, chậm rãi vươn tay nói với hắn: “Tỉnh rồi, vậy lại đây cùng vi sư ngồi một lát.”

Hàng Diễn ngơ ngẩn gật đầu, đi qua chỗ Sư Dịch, trong lòng nghĩ, đó là sư phụ của hắn, dù mất mạng cũng giúp hắn hút độc, phần ân tình này, hắn nguyện dùng cả đời để hoàn lại.

Dưới chân núi Yến Hồi Sơn có một thôn trang nhỏ, Sư Dịch trước kia sẽ định kỳ xuống núi xem bệnh bốc thuốc cho người trong thôn, lần này cũng không ngoại lệ.

Sư Dịch không yên tâm bỏ Hàng Diễn trên Yến Hồi Sơn, để Quan Hà có cơ hội. Sư Dịch ở trong phòng xem bệnh bắt mạch cho người ta, Hàng Diễn vừa mới bắt đầu còn ngồi được, một bộ mới lạ, dáng vẻ nửa biết nửa không Sư Dịch thấy thật là đáng yêu.

Hàng Diễn càng xem càng chán nản, liên tục ngáp vài cái, Sư Dịch liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm cũng không cần hắn hỗ trợ cứ để hắn ra ngoài chơi. Rốt cuộc vẫn là con nít, được lệnh vui vẻ chạy ra ngoài.

Nhớ tới Hàng Diễn bướng bỉnh lúc mới gặp, cùng giờ phút này ngoan ngoãn giống như là hai người, Sư Dịch cảm thán một chút với hệ thống, “Thoáng cái ngoan ngoãn như vậy tao lại có chút không thích ứng.”

[Đó là ký chủ ngài điều giáo tốt.]

Còn chưa khen được bao lâu, Đỗ đại nương đã nắm lỗ tai Hàng Diễn kéo hắn đi vào, phía sau ngốc bảo đi theo gào khóc. Lúc này, Sư Dịch đã chẩn bệnh xong đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị dẫn Hàng Diễn trở về.

Đỗ đại nương hùng hổ tiến vào, ngốc bảo phía sau càng dọa sợ Sư Dịch. Đứa nhỏ này gào to, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh!

Không cần phải nói, đầu sỏ gây tội đúng là Hàng Diễn nằm trong tay Đỗ đại nương. Đỗ đại nương cũng không khách khí, gân cổ liền cáo trạng: “Sư thần y, ta biết ngài Diệu thủ hồi xuân, nhưng rảnh rỗi cũng phiền ngài dạy dỗ tốt đồ đệ của mình!”

Sư Dịch nhìn Hàng Diễn đáng thương hề hề, giải cứu lỗ tai hắn thoát khỏi tay của Đỗ đại nương, khí định thần nhàn nói: “Không biết đồ nhi này của ta gây họa gì?”

“Thằng nhãi ranh này xuống tay không biết nặng nhẹ, đánh ngốc bảo nhà ta thành như vậy!” Đỗ đại nương cuối cùng nhịn không được lửa giận trong bụng, chỉ vào Hàng Diễn quát: “Ngốc bảo nhà ta bị ngốc, không phải chỉ sờ cái mông của ngươi một chút thôi sao! Đến mức ngươi đánh nó thành như vậy?”

A a a, ngươi thế nhưng sờ mông đồ nhi ta, ta còn chưa sờ qua!

Sư Dịch dùng sức dằn khóe miệng co rúm, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, trên cao nhìn xuống Hàng Diễn hỏi: “Đỗ đại nương nói đúng sự thật không?”

“Dạ….” Hàng Diễn cúi đầu, trên mặt hiện ửng đỏ.

“Ngươi không đúng rồi.” Ngay lúc Đỗ đại nương cho rằng Sư Dịch sẽ phê bình Hàng Diễn, không ngờ Sư Dịch nói tiếp một câu: “Nó sờ ngươi, ngươi sờ lại nó là được. Đánh người, là ngươi đuối lý.”

Hàng Diễn vốn tưởng rằng Sư Dịch sẽ trách mắng hắn, hắn lần đầu tiên xuống núi liền gây ra đại họa như vậy, nhưng Sư Dịch lại không oán hắn, chỉ là lời của Sư Dịch làm mặt hắn đỏ thêm vài phần.

Đỗ đại nương không hài lòng nói: “Sư thần y, ngài dù chiều chuộng hắn, dầu gì cũng phải nói hai câu a! Đỡ cho lần sau hắn tái phạm.”

“Lần này Hàng Diễn sai, ta là sư phụ hắn, ở chỗ này thay hắn nhận lỗi với đại nương. Vết thương trên mặt ngốc bảo ta sẽ trị thay hắn.” Sư Dịch vân đạm phong khinh nói: “Đồ đệ là để cưng chìu, ta sao có thể trách hắn.”

Một câu cuối cùng thanh âm cực thấp, Hàng Diễn lại nghe đến rõ ràng, mở to hai mắt không thể tin nhìn Sư Dịch, trong lòng ngập tràn ấm áp.

Sư Dịch da đầu tê rần, giả vờ không cảm nhận được ánh mắt nóng rực có thể xuyên thấu thân thể y của Đỗ đại nương. Đồ nhi à, vi sư đối đãi với ngươi như vậy, ngươi nhất định phải nhớ kỹ phần ân tình này nha!

Sau đó, toàn bộ người trong thôn đều biết Sư thần y cực kỳ cưng chìu đồ nhi bảo bối của y. Một lần cưng chìu này, chính là 6 năm.