“Ba ơi, sao bọn họ lại không nói gì ạ?”Bởi vì bọn họ sợ con lại khui ra chuyện trái lương tâm của bọn họ?
Phó Tuyết Dung cười liên tục, dịu dàng mà nhìn con út.
“Không có việc gì, bọn họ khát nước.”
“Hả? Con cũng khát nước!” Tuy rằng không nói gì thêm, bản thân mình cũng biểu hiện rất ngoan ngoãn, nhưng trong nội tâm lại ăn dưa, còn làm miệng lưỡi khô khốc.
“Đây, bé cưng uống nước.” Phó Tuyết Dung đưa tới một ly nước chanh.
Nói xong, ông nhìn về phía mọi người: “Nếu mọi người đều khát, vậy uống chút rượu đi.”
Hello?? Lãnh chúa phu nhân, Phó tướng quân của đế quốc, bông hoa lạnh lùng, ngài tiêu chuẩn kép như vậy có hợp lý không??
Nguy cơ của nhà họ Hạ cứ như vậy mà được hóa giải, không chỉ nhà họ Hạ không có việc gì, uy nghiêm vẫn giữ vững, địa vị của Hoàng Thái Tử điện hạ Mặc Phi Nhận vẫn ổn định, tâm trạng của Phó Tuyết Dung rất thoải mái.
Tuy rằng Mặc Phi Nhận không phải là con ruột của ông, nhưng nuôi nấng từ nhỏ, cũng không khác gì ruột thịt.
Nghiêm túc mà nói thì đều không phải là ruột thịt, chỉ là con non được lời tiên tri gửi đến, đó chính là người nhà thân nhất của bọn họ.
Mặc Phi Nhận cũng xuất hiện vào lúc này, mọi người đang uống rượu thì thấy một Trữ quân*** thiếu niên mặc trang phục màu đen, lạnh lùng uy nghiêm, lập tức sôi nổi hành lễ.
***Trữ quân: là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương của khối Đông Á.( nguồn: wikipedia)
Tiệc sinh nhật tiến hành thuận lợi, cha Hạ Diễn lái xe chở bọn họ về.
Trên đường ông trời không chiều lòng người, mưa to tầm tã.
Anh tư Hạ Tư Lam yên lặng cởϊ áσ khoác của mình, khoác lên người Hạ Vũ An.
Hạ Vũ An nhìn về phía anh, chỉ thấy Hạ Tư Lam hơi nghiêng mặt, nhìn đèn neon và mưa rơi ngoài cửa sổ xe, trên mặt có một vệt hồng khả nghi.
Dấu ấn dưới mắt anh, thế nhưng còn đẹp hơn so với mưa ngoài cửa sổ.
“Cảm ơn anh tư.” Hạ Vũ An ngọt ngào.
“Ừm.” Hạ Tư Lam hơi gật đầu.
Hạ Bách Chu bật máy sưởi trong xe, từ ghế trước nhô đầu ra, cợt nhả: “Sao không cảm ơn anh ba? Bé cưng An An?”
Hạ Vũ An bị trêu đến đỏ mặt, đôi tai xám của thú nhồi bông không tự chủ mà lộ ra.
Nhóc còn nhỏ, mới vừa ra đời, còn chưa khống chế không được thân thể của mình.
Đôi tai nhọn màu xám, còn có một ít lông trắng mềm mại, đáng yêu cực kỳ.
Hạ Vũ An thẹn thùng, dứt khoát biến thành thú nhồi bông nhỏ, ngồi xổm trên đùi anh tư.
Cửa lớn biệt thự chậm rãi mở ra, ngay lúc xe dừng lại, mọi người lục tục ra khỏi xe, đột nhiên từ bên cạnh vụt ra một bóng đen.
“Anh An Trạch, anh An Trạch, em bị nhà họ Mục đuổi ra ngoài, anh cưu mang em đi.” Người tới ướt đẫm nước mưa, đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Hạ An Trạch, nhu nhược đáng thương: “Hu Hu…”
“Phương Vân Thư, cậu đừng vội.” Hạ An Trạch hơi lùi về sau hai bước, vươn hai tay giữ khoảng cách lịch sự, đỡ lấy thiếu niên trước mặt.
“Làm sao vậy, nói cho tôi nghe.”
[Không hổ là anh hai, điềm tĩnh, lịch sự.]
[Hành động lui về sau một bước, tính xúc phạm không lớn, nhưng tổn thương cực cao.]
[Phương Vân Thư, thật quen tai, hình như là vợ hợp đồng tương lai của anh hai, nhưng cũng là nhân vật có dưa, hình như là kẻ lừa đảo, có vài tình nhân nhỏ.]
Hạ An Trạch dừng bước chân: “…”