“Bé ngoan, đừng nói nữa.” Tầm mắt Phó Tuyết Dung nhìn đỉnh đầu của Hạ Vũ An, ho nhẹ một tiếng.“A? Ba, con nói cái gì?” Hạ Vũ An mơ hồ ngẩng đầu.
Ý cười của Phó Tuyết Dung càng sâu: “… Không có.”
Thôi, dù sao thì Lộ tổng này tới cũng không có ý tốt, ông gấp làm gì, bình tĩnh như vậy cũng xem như là trừng phạt ông ta.
“Bé út, xem thử cái này ăn có ngon không?”
“Ăn chậm một chút.”
Ba và các anh trai sôi nổi đút cho Hạ Vũ An, không chút quan tâm tới đề tài “Thử máu” này.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của bé út, tuy rằng có hơn một nửa số người trong giới quý tộc tới với mục đích không tốt, đều là tới xem trò cười của nhà họ Hạ, chờ nhà họ Hạ xuống dốc, muốn nhục nhã bé út, nhưng là đây là ngày mà bé út ra đời, không thể qua loa được, bọn họ chính là muốn cưng chiều.
“Thử xem bánh hoa quế này có ngon không?”
“Bên trong có cho thêm mật ong, còn có bột đậu xanh, rất ngọt.”
“Còn có nước mật đào này, vừa mới ép, rất tươi, thử xem nhé?”
Lộ Lão tổng lại có chút đứng ngồi không yên.
Nghĩ đến lời Hạ Vũ An nói… Đối phương đang ở phòng 203 trên đầu ông ta gì đó… Lộ Lão tổng ngồi xuống thì nhưng lời nói này lập tức vang vọng trong đầu, tức khắc cảm thấy có một đám mây xanh trên đầu.
Ông ta đặt ly rượu xuống, vội vàng chạy lên lầu.
“A a.” Trong miệng Hạ Vũ An đầy mật đường.
Cái bánh hoa quế này ăn quá ngon, đường bột rải trên bề mặt bánh, khi cắn một miếng, mật ong và đậu xanh ở bên trong hòa quyện với nhau, thơm ngọt ngon miệng.
“An An, ăn chậm một chút.” Anh ba Hạ Bách Chu vừa quay video vừa giúp Hạ Vũ An lau miệng.
Hạ Bách Chu là một ngôi sao lớn, có rất nhiều fans, nổi tiếng toàn tinh tế, y thường xuyên quay video về cuộc sống hằng ngày.
“Ầy, ba ơi, Lộ tổng đâu rồi ạ?” Hạ Vũ An buông bánh hoa quế trong tay ra.
“…Có lẽ, là đi lên bắt gian rồi?”
[Uầy, trên kịch bản không có vụ này nha!]
[Hiện trường bắt gian, náo nhiệt nha, muốn xem quá!]
“Ba ơi, chúng ta mau đi ăn dưa đi ạ!”
Mọi người cũng đã sớm đứng ngồi không yên, một đám người đi theo Lộ Lão tổng đến trước cửa.
Lộ tổng: Đời này chưa thấy qua nhiều người như vậy.
Thật ra ông ta không sao, dù sao thì ông ta cũng là lão tổng của Lộ thị, nhưng một người bạn làm ông ta có chút không thoải mái, ừm, có chút mồ hôi ướt đẫm.
“Lộ tổng, ngài làm sao vậy?”
“Thi thể của tôi có chút không thoải mái.”
Mọi người: “…”
Trong phòng truyền đến tiếng động ái muội.
“Tiểu Lộ, không được mà… Nếu không chúng ta không cần… gặp lại.”
m thanh trong phòng đứt quãng, làm người ta mặt đỏ tai hồng.
“Thôi bỏ đi, tôi biết cô luyến tiếc tôi, sao cô có thể bỏ tôi được?”
“Nếu không sao cô có thể… Câu dẫn tôi! Tiểu yêu tinh.”
[Uầy, văn học tiểu yêu tinh.]
“Ô ô, cậu biết không, ba cậu thích sử dụng roi da.”
[Càng bùng nổ hơn rồi…]
“Hừ, đó là do ông ta không được…”
“Tới, gọi ba ba, nếm thử roi da lớn của ba ba nào.”
.
Mộ Phi Nhận ngồi ở bảng điều khiển trung tâm, nhìn màn hình theo dõi.
Thú vị đấy.
Cách xa như vậy, anh ta thế nhưng cũng có thể nghe được tiếng lòng của bé út.
Không nghĩ tới lại có thể thấy được một vở kịch ở chỗ này.
Vốn dĩ hôm nay tụ tập rất nhiều quý tộc, có không ít là người phía bên nhị hoàng tử, thậm chí là ngo ngoe rục rịch, muốn lấy nhánh lớn nhà họ Hạ, trở thành lãnh chúa của gia tộc.
Nếu nhà họ Hạ xuất hiện vấn đề gì, cho dù là uy nghiêm hay danh tiếng bị suy giảm, đều sẽ ảnh hưởng đến địa vị của anh ta ở trong triều.
Nhưng không nghĩ tới… Tiệc sinh nhật của bé út, lại náo nhiệt như vậy.
Sinh ra trong Hoàng cung, Mặc Phi Nhận cảm thấy bản thân đã gặp qua không ít tình huống máu cún không thể tưởng tượng.
Nhưng đều không thú vị… bằng của bé út.