Trong chớp mắt, mọi người đều toát mồ hôi hột.
Mà mồ hôi của viện trưởng lại to nhất.
Mọi người ở đây đều có thể nghe được tiếng lòng của Hạ An Vũ.
Hậu môn mà cũng chứa được thứ to thế này sao?
Mọi người: Nghĩ đến cũng có chút kí©h thí©ɧ.
Thậm chí còn có người còn ngẩng lên nhìn đỉnh đầu trọc của viện trưởng.
Đừng hỏi, nếu hỏi thì là không kìm được, tò mò thôi mà.
Đầu ông ấy biến sắc chưa nhỉ?
Ồ, chưa à, nhìn thêm cái nữa cho chắc.
Tóc của viện trưởng thì chưa biến sắc nhưng mặt ông ấy thì đã đổi sang màu xanh, xen lẫn chút màu tím như cà tím.
Ông ấy vẫn cố chắp tay làm lễ, một nghi thức thời đại tinh tế, ông ấy nghiến răng nói: “Tiểu Thiều, hắn sẽ không làm thế đâu…”
Hả? Tiểu Thiều gì chứ? Sao đột ngột lại chuyển đề tài vậy?
Hạ Vũ An nhìn viện trưởng như nhìn một tên ngốc.
Viện trưởng: …
Là lòng ông ấy đấy, trời ơi!
Lão thần... khi còn trẻ bị bệ hạ sai khiến, về già lại bị nhị hoàng tử nắm thóp, nay còn phải đối diện áp lực nặng nề từ Thái tử điện hạ, lão tử... lão thần cũng không dễ dàng gì!
"Ta và Tiểu Thiều đồng tâm tương ý!" Viện trưởng dốc hết can đảm hô lớn, nhìn về phía Mộ Phi Nhận.
Không phải là hẹn hò với trưởng khoa hậu môn đâu, càng không phải ăn cắp lam cực từ phiến!
Cái việc ngó nhìn ấy, có thể gọi là ăn cắp được sao?
Mộ Phi Nhận: …
"Đi xem thử thôi." Hắn điềm đạm nói.
Mọi người đã nôn nóng muốn đi lắm rồi.
Nói gì thì nói, viện trưởng Cẩu này, tuy là người của bệ hạ... và nhị hoàng tử, nhưng thực ra ai trong bệnh viện nội thành Atlas cũng khá quen thuộc với ông ấy.
Ăn dưa của người quen, ai mà không thấy hứng thú, không thấy phấn khích cơ chứ!
[Ôi trời ơi, hắn nằm trên giường phẫu thuật, để trưởng khoa hậu môn từ từ cởϊ qυầи xuống...]
Viện trưởng phất mạnh tay áo, không kìm nén được mà đứng dậy đầu tiên.
Bước đi vội vàng.
[Cái kiểu này là play quá mức cho phép rồi!]
Quả nhiên là chơi tới bến nhỉ!
Các ca ca phải đi nhanh lên, nếu không đi, sẽ bỏ lỡ cảnh đặc sắc mất thôi.
Cả lam cực từ phiến cũng không lấy lại được nữa.
Mọi người lập tức phấn khởi lên đường.
Được theo bên Thái tử điện hạ thật tốt quá!
Có thể nhìn thấy tiểu điện hạ bất kỳ lúc nào và có thể ăn dưa bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào!
Ăn quả dưa to! Quả dưa oanh liệt nhất toàn tinh hệ!
Dưa này chắc chắn ngọt!
Dọc đường đi, viện trưởng Lục Vân ngồi ngồi trên xe bay mà không nói một lời.
Hạ Vũ An vừa ăn viên kẹo rượu sữa, vừa nhìn bàn tay hơi run run dưới ống tay áo của viện trưởng, viện trưởng đại nhân, ngài mắc bệnh Parkinson sao?
Nếu thật sự không ổn thì nhường chức vị đi? Có thể về hưu sớm, hưởng cuộc sống an nhàn…
Chỉ là tiểu tình nhân này không mấy dễ chịu lắm nhỉ...
Không, có lẽ cũng dễ chịu đấy chứ?
Trong phòng phẫu thuật, một vị bác sĩ trẻ hai mươi lăm tuổi đang nằm trên giường phẫu thuật, không ngừng kêu: “Ối chà ối chà.”
“Dừng lại dừng lại, Trần ca, thật sự đau lắm đó…”
“Ồ? Đau hơn lúc ta ăn hϊếp ngươi sao?”
“Huynh… a a.”
“Cố nhịn đi.”
“Sẽ qua nhanh thôi mà.”
Ồ, thật hấp dẫn!