Chương 14: Mèo con sẽ không dùng bồn cầu

Mọi người quan sát sắc mặt của Phương Vân Thư, may mắn là Phương Vân Thư nghe không được.Chẳng qua, việc này là thật vậy sao?

Sao bé út lại biết nhiều như vậy!

Quả thực tựa như con ếch nhỏ trong ruộng dưa!

Tung tăng nhảy nhót mà ăn dưa.

Tuy nhiên, nhớ tới biểu hiện xuất sắc của Hạ Vũ An trong bữa tiệc sinh nhật, Phó Tuyết Dung và mấy người khác đã tin khoảng 80%.

Chỉ có Hạ An Trạch vẫn còn giãy giụa.

Suy nghĩ của An An không nhất định là đúng.

Bữa tiệc sinh nhật là đúng, nhưng việc của Phương Vân Thư không nhất định là đúng.

Không thể qua loa, nếu không sẽ hiểu lầm Phương Vân Thư.

…Hắn còn muốn tiếp tục giãy giụa một chút! Cho dù như thế nào, cần phải thấy được bằng chứng thiết thực.

.

Suy cho cùng thì trên danh nghĩa, Phương Vân Thư vẫn đang mang thai đứa con của nhà họ Mục, là “Goá phụ” của Mục Thành Phong, nhà họ Mục gọi điện thoại tới hỏi.

Phương Vân Thư biết là người của cậu Mục.

“Em đi trước.” Phương Vân Thư đi đến cạnh xe nói.

“An Trạch, em sẽ đến gặp anh.”

“Lần sau gặp mặt, đồng ý em, được không?” Cậu ta chống một tay lên nóc xe, ánh mắt chờ mong.

Hạ An Trạch hơi gật đầu, giúp cậu ta mở cửa xe: “Chăm sóc tốt cho bản thân, bảo vệ đứa nhỏ.”

Đứa nhỏ, đứa nhỏ, Hạ An Trạch quả nhiên vẫn quan tâm tới đứa nhỏ hơn!

Đứa nhỏ của anh em quan trọng đến vậy sao!

Quan trọng đến mức hắn chấp nhận hy sinh hạnh phúc của mình!

Phương Vân Thư có chút đỏ mắt.

Hạ An Trạch, đến cùng là anh thích tôi, hay là thích Mục Thành Phong? Thích cái người đã chết kia? Hừ!

Cho dù biết Hạ An Trạch chỉ có cảm giác trách nhiệm, nhưng vẫn không nhịn được mà ghen với một người đã chết.

.

Người một nhà ngồi ở trong phòng khách, Phó Tuyết Dung bưng trái cây tới cho mọi người, Phó Tuyết Dung nói: “An Trạch, con thật sự muốn quyết định vậy sao?”

Muốn ở bên Phương Vân Thư.

Ông hơi nhíu mày, mấy anh em còn lại cũng mang vẻ mặt cay đắng.

Anh hai ở bên cậu ta, chẳng phải Phương Vân Thư sẽ trở thành chị dâu sao?

Loại chị dâu này đặt ở hiện tại cũng hơi bùng nổ quá mức rồi!

Hạ An Trạch: “Ba, còn người không chỉ có bản thân, mà còn có trách nhiệm.”

“Ba biết con là quân nhân, có lẽ con rất có thiên phú trên phương diện quân sự, tuổi còn trẻ đã trở thành thiếu tướng, một mình có được một hạm đội, nhưng An Trạch, có lẽ con vẫn còn quá non nớt ở những chuyện khác.”

“Ba à, con tự hiểu rõ trong lòng.”

Hạ Vũ An ở một bên thêm mắm dặm muối.

[Không, anh ơi, trong lòng anh thật sự không biết gì cả!]

[Sau khi ở cùng anh trai, cậu ta an phận trong mấy năm, sau đó, Phương Vân Thư càng ngày càng không thỏa mãn.]

[Đứa nhỏ càng ngày càng không giống Mục Thành Phong.]

[Cuối cùng Phương Vân Thư đá anh trai đi, gả cho Thái Tử Mặc Phi Nhận của hoàng thất.]

[Anh trai vì thế mà đau lòng thất vọng, say rượu lái xe, mất ý thức mà xảy ra tai nạn xe cộ, từ đây mất một chân, cuối cùng không thể lên chiến trường được nữa.]