Hạ An Trạch ôm lấy Phương Vân Thư đi phía trước, Hạ Tư Lam ôm thú nhồi bông Hạ Vũ An, anh ba Hạ Bách Chu lấy một chiếc khăn lông dễ thương từ trong xe ra làm chăn, chạy chậm tới quấn vào bộ lông của Hạ Vũ An.Trong đêm mưa, đoàn người cứ như vậy về tới phòng khách của biệt thự.
Trở lại phòng khách, Hạ Vũ An lập tức ngồi xuống sô pha, Hạ Tư Lam đến phòng tắm cầm khăn lông lau tóc cho Hạ Vũ An sát, Hạ Vũ An vừa ăn khoai tây chiên vừa xem điện ảnh.
Bên kia Hạ An Trạch để Phương Vân Thư đi tắm thay quần áo trước, bởi vì trong nhà không có quần áo của Phương Vân Thư, Hạ An Trạch lên lầu lấy một bộ hắn cho cậu ta.
Phương Vân Thư tắm rửa xong, mặc bộ quần áo to rộng của Hạ An Trạch, đuôi mắt phiếm hồng, càng làm người ta thêm trìu mến.
Cậu ta cài chặt nút áo, nút ở cổ tay cũng cài kỹ, trên cổ tay để lộ ra một vết đỏ, như là dấu tay.
“Đây là cái gì? Ai bắt nạt cậu?” Quả nhiên, Hạ An Trạch vừa thấy là bắt đầu hỏi.
“Không, không ai…”
Hạ An Trạch thở dài: “Nếu cậu đã đến đây tìm tôi, là đến tìm sự trợ giúp, thì đã chuẩn bị sẵn sàng. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Nhà họ Mục không chấp nhận cậu sao?”
[Ôi chao, anh trai vẫn còn lý trí, không hổ là anh hai.]
Phương Vân Thư cũng không làm kiêu nữa, chấp nhận nhượng bộ, cậu ta nói rõ ràng, một vừa khụt khịt vừa nói: “Đúng vậy, anh cũng biết, em mang thai con của Thành Phong, Thành Phong có quyền thừa kế, con của anh ấy tất nhiên cũng có, nhưng cậu Mục không chấp nhận em.”
“Đây là gã đánh?” Hạ An Trạch nâng cổ tay Phương Vân Thư lên.
“Ừm.” Phương Vân Thư đỏ mắt gật đầu, “Bọn họ cũng không muốn một đứa trẻ không rõ lai lịch, An Trạch, em cùng đường, em chỉ có anh.”
“Anh sẽ giúp em, đúng không?”
Hạ An Trạch đi đến một bên, Phương Vân Thư hướng mắt nhìn theo hắn, Hạ An Trạch lấy một tuýp thuốc trị thương ở dưới bàn trà, đưa cho Phương Vân Thư: “Bôi đi.”
“Cảm…cảm ơn anh An Trạch.” Phương Vân Thư cười thẹn thùng: “Anh làm em nhớ tới anh Thành Phong, anh An Trạch, anh cũng tốt như anh Thành Phong vậy.”
[Ôi! Anh mình thế nhưng là thế thân!?]
Hạ An Trạch: “…”
Mấy người nhà họ Hạ nhịn không được nhìn về phía Hạ Vũ An, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
[Vốn dĩ anh ta không yêu Mục Thành Phong đi, lại dễ dàng nhắc tới, không chút bối rối, cũng là để nhắc anh hai về tình nghĩa lúc xưa.]
[Chỉ có không yêu, mới dám liên tục nhắc đến.]
[Thật sự thích thì sẽ không bình thản lấy vết sẹo trong quá khứ để đạt được mục đích như thế.]
Hạ An Trạch nhịn không được nhìn thoáng qua Hạ Vũ An, hắn cảm thấy em trai nói hơi quá mức, Phương Vân Thư hẳn không phải là người có lòng dạ như vậy.
[Kỳ thật, hệ thống an sinh xã hội hiện nay rất phát triển, nhà họ Mục bắt nạt anh, anh tìm công an nhờ giúp đỡ là được rồi, có pháp luật là vũ khí, cần gì phải giả vờ yếu đuối đáng thương?]
[Nhìn trên người, ngoài vết đỏ nho nhỏ, cũng không thấy vết thương khác.]