Trong bóng đêm, mấy anh em xuống xe, ba con mèo lớn nhìn anh hai và thiếu niên bị ướt mưa, thích thú ăn dưa.Phó Tuyết Dung có chút không thoải mái, ai, kỳ thật ông không đồng ý hôn sự của đứa nhỏ này và Hạ An Trạch, nhưng ý thức trách nhiệm của An Trạch quá mạnh.
Nhìn mái tóc đen bị mưa xối ướt, cùng cái bụng hơi nhô lên của thiếu niên, Phó Tuyết Dung thở dài một tiếng.
Nhưng mà, thằng hai cũng rất có chính kiến, có rất nhiều chuyện không phải ông cứ khuyên là có thể sửa đổi.
“An Trạch, vào trong nói chuyện đi.”
“Không cần, ô ô, anh An Trạch, anh không đồng ý với em, em sẽ không đi.”
“Có chuyện thì từ từ nói.” Hạ An Trạch cứng đờ mà vươn tay, không quá thuần thục mà sờ mái tóc mềm ướt của Phương Vân Thư.
Phương Vân Thư càng hưng phấn hơn, hắn thậm chí còn dụi đầu vào lòng ngực Hạ An Trạch.
Tuy nhiên tóc quá ướt, dính vào áo của Hạ An Trạch.
[Này, anh ta xây dựng bầu không khí thật giỏi.]
[Nhóc xinh đẹp nghèo túng gặp được vị thần mềm lòng, thật cẩn thận cọ lên người đối phương, hy vọng được rủ lòng thương.]
[Đây là kịch bản nhóc đáng thương gặp được đại lão vai ác.]
[Ai mà không động tâm cơ chứ.]
[Haiz, xong đời, anh trai gặp phải trà xanh cấp cao rồi.]
[Thật thủ đoạn, kỹ thuật pha trà cấp mười.]
[Hèn gì có thể lừa được nhiều người như vậy.]
[Chỉ là kỹ thuật diễn của anh chân thật quá, làm quần áo của anh tôi ướt cả rồi!]
[Anh thấy như vậy có đẹp không?]
Không thể không nói, cậu trai Phương Vân Thư này bỏ cả vốn gốc, không tiếc hy sinh vẻ ngoài để giả vờ đáng thương, giành lấy lòng tốt và sự cảm thông của Hạ An Trạch, làm Hạ An Trạch luyến tiếc buông tay.
Cái đẳng cấp này cao hơn không biết bao nhiều lần so với trà xanh bình thường.
Nỡ dùng con mình để làm mồi câu!
[Người vợ yếu đuối không thể tự gánh vác...]
Hạ An Trạch: “…”
Hạ An Trạch cúi đầu nhìn Phương Vân Thư trong lòng ngực, ánh mắt đen tối, tâm trạng của hắn có chút phức tạp, thiếu niên đơn độc không nơi nương tựa ở trước mặt này, thật sự khó khăn như vậy sao?
Huống chi, trong bụng cậu ta còn có con…
Là giọt máu của người anh em của hắn.
Cho dù thế nào thì Hạ An Trạch cũng không nỡ buông tay, hắn tin tưởng ánh mắt của anh em, càng tin tưởng đứa con của anh em, cho dù thế nào cũng phải giữ đứa trẻ này.
Hạ An Trạch nhìn thoáng qua Hạ Vũ An, hắn càng có xu hướng nghi ngờ lời của em trai hơn, tiếng lòng của em trai khả năng chỉ là do lời tiên tri vừa gửi xuống nên sinh ra ảnh hưởng, cũng không nhất định là thật.
Theo thời gian trôi qua, loại năng lực này nói không chừng sẽ yếu đi.
“Được, tôi đồng ý với cậu, vào nhà trước đi.”
“Nếu không sẽ không tốt cho đứa trẻ.” Giọng của Hạ An Trạch trở nên dịu dàng.
Hắn cúi đầu nhìn phản ứng của Phương Vân Thư, xác nhận Phương Vân Thư là nghe không được tiếng lòng của Hạ Vũ An, điều này làm cho cả nhà đều thở phào một hơi.