Editor: Tô Mộc Y
Đến lúc hoàng hôn, Trần Kiều đưa hợp đồng thuê của nàng với nhà họ Vương khế thư tới trước mặt Đỗ thị, nói thẳng chuyện nàng muốn dọn đi, hơn nữa hôm nay sẽ chuyển luôn. Trần Kiều rất sợ Ngu Kính Nghiêu biết được tin này đêm nay sẽ tới đoạt sự trong sạch của nàng, để tránh đêm dài lắm mộng, Trần Kiều chỉ có thể nhẫn tâm tổn thương tình cảm của Đỗ thị.
Đỗ thị cứ khóc mãi, bà cảm thấy mình không thể chăm sóc tốt Trần Kiều, Trần Kiều ở Ngu gia không được thoải mái nên mới nhất định muốn dọn ra ngoài. Đỗ thị đã sớm coi Trần Kiều như con gái ruột, đứa con mình đã chăm sóc suốt mười một năm đột nhiên muốn rời khỏi bà, lẻ loi một mình thuê nhà ở bên ngoài, sao Đỗ thị có thể yên tâm được chứ?
Đỗ thị không thể tự mình khuyên được, đành phái người gọi con trai tới.
“Kiều muội, muội làm gì vậy?” Khi Tạ Tấn tới, Song Nhi đã thu dọn xong đồ đạc của Trần Kiều. Trần Kiều cũng không có nhiều vật lắm, trừ quần áo, giày vớ và trang sức lúc trước nguyên thân mang đến, đồ Tạ gia đặt mua cho nàng, bao gồm cả trang sức Ngu Tương đưa, Trần Kiều đều không định mang đi.
Đối mặt với sự dò hỏi của Tạ Tấn, Trần Kiều bình tĩnh nói:
“Rốt cuộc muội ở Ngu gia cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa muội với huynh là vợ chồng chưa cưới, không thích hợp để sống chung với nhau trước khi thành thân, bây giờ ta có việc buôn bán của mình, đúng lúc cần dọn ra ngoài, nếu bá mẫu, Tạ đại ca nhớ muội thì có thể tới thăm bất kì lúc nào, chúng ta vẫn là người thân mà.”
Tạ Tấn nhíu mày thật sâu, hắn còn không hiểu rõ vị hôn thê thanh mai trúc mã này sao? Kiều Kiều yếu ớt, ở bên ngoài bị bắt nạt thì sao bây giờ?
Hai mẹ con cùng nhau khuyên bảo, nhưng Trần Kiều không nghe, cùng với Song Nhi mỗi người xách một túi hành lý, thái độ kiên quyết đi ra ngoài.
Tạ thị, chị em Ngu gia nghe được tin chạy tới đây.
“Đây là muốn đi đâu?”
Tạ thị lạnh mặt hỏi Trần Kiều.
Trần Kiều thong dong nói:
“Ta ở quý phủ quấy rầy lâu như vậy, trong lòng thật sự rất áy náy, hôm nay đã thuê căn nhà ở bên ngoài, bây giờ sẽ dọn qua đó. Thời gian này phu nhân đã chiếu cố ta rất nhiều, Trần Kiều cả đời không quên, hôm nay từ biệt, Trần Kiều cầu cho thân thể phu nhân an khang, vạn sự như ý.”
Đỗ thị khóc lóc cầu Tạ thị:
“Cô mẫu, ngài giúp ta khuyên đứa nhỏ này đi, từ nhỏ nó đã không rời xa con…”
Tạ thị nghe xong, lần lượt nhìn Trần Kiều, Tạ Tấn và con gái Ngu Lan.
Tạ thị đã biết con gái thích Tạ Tấn, Tạ Tấn vừa tài vừa có công danh, bà cũng rất tán thành, sau khi Trần Kiều rời đi, càng tiện cho con gái và Tạ Tấn bồi dưỡng tình cảm.
Cho nên, Tạ thị chỉ là giả vờ khuyên nhủ, rồi cũng mặc kệ.
Trần Kiều dẫn Song Nhi ra cửa, bên ngoài đại trạch Ngu gia, Thuận Tử đã đợi ở đó, mà khi nàng tới cửa, lại gặp phải Ngu Kính Nghiêu trở về.
Trần Kiều cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay cả lễ nghi từ biệt cơ bản nhất cũng không làm hết, đã gọi Thuận Tử, Song Nhi cùng nhau đi rồi.
Đỗ thị không cản được Trần Kiều, đành để con trai đưa đi, Tạ Tấn liền theo sát bên cạnh Trần Kiều.
Ngu Kính Nghiêu đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Kiều đã đi xa nhìn một lát, làm như không có việc gì trở về phòng.
Khi hắn thay quần áo, Lưu Hỉ khom lưng, thấp giọng bẩm báo: “Trần cô nương đã thuê nhà ở hẻm Hoài Bình, chủ nhà họ Vương, trong nhà có năm người…”
.
Trần Kiều không biết Ngu Kính Nghiêu có cảm nghĩ gì, dù sao buổi chiều đầu tiên dọn đến Vương gia, Trần Kiều ngủ rất ngon. Bây giờ nàng có chỗ ở, bên kia thì bán bánh bao nhỏ, nàng rất hào phóng, hứa mỗi tháng sẽ chia Thuận Tử hai phần tiền lãi, khiến Thuận Tử làm việc vô cùng hăng hái, vừa buôn bán đã không bị lỗ, chờ danh tiếng truyền ra thì việc Trần Kiều có thể kiếm được tiền không phải là vấn đề.
Kế tiếp, Trần Kiều một mặt chỉ cần chờ Tạ Tấn tới từ hôn, mặt khác lại âm thầm tìm cho mình một người chồng tốt là được.
Đối với người chồng mới Trần Kiều chỉ có hai yêu cầu cơ bản: Vẻ ngoài vừa mắt, phẩm hạnh đoan chính, còn cái khác nàng không chọn.
Một đêm mộng đẹp, hôm sau tỉnh lại, Trần Kiều dẫn Song Nhi đi tới cửa hàng bên kia, tận mắt quan sát việc buôn bán của cửa hàng.
Thoát khỏi tên gian thương kia, cũng không cần ăn nhờ ở đậu, tâm trạng Trần Kiều vô cùng tốt, xác định Thuận Tử, A Phương làm việc rất tốt, Trần Kiều mặc nam trang dẫn Song Nhi đi dạo thành Dương Châu, ăn trưa ở ngoài rồi mới về.
Vương gia có ba viện nhỏ, Trần Kiều chiếm cái thứ nhất, hai cái đằng sau hai rất yên tĩnh, nàng cũng không tò mò đi dò hỏi cuộc sống của người khác, về thẳng phòng nghỉ ngơi. Vừa tỉnh ngủ, Trần Kiều liền lấy kim chỉ ra, ngồi trên giường may vá bộ đồ mới cho mình.
Đột nhiên, cổng lớn truyền đến tiếng gào to của đàn ông:
“Nâng từ từ thôi, làm hỏng các người đi mà bồi thường.”
Trần Kiều đưa ánh mắt ra hiệu cho Song Nhi.
Song Nhi ra khỏi phòng, thấy vị quản sự trung niên đang chỉ đạo đoàn người nâng bàn ghế, tủ giường, đồ dùng từ bên trong ra, vừa thấy đã biết là hàng tốt, Song Nhi kỳ quái nói:
“Các người là ai?” Chủ tớ Vương gia nàng đều gặp qua, những người này toàn là những gương mặt xa lạ.
Vị quản sự kia nhìn xem nàng, cười tủm tỉm nói:
“Song Nhi đúng không? Kẻ hèn này họ Trương, sáng nay lão gia nhà ta mới mua nhà của ông Vương, mua cả ba viện, sau này ta cùng Trần cô nương nhà ngươi đều là khách thuê, lão gia nói, gần tối ngài ấy sẽ tới đây, sẽ ký hợp đồng với Trần cô nương một lần nữa.”
Song Nhi vô cùng khϊếp sợ, ngơ ngác hỏi:
“Người nhà họ Vương đã dọn đi rồi sao?”
Trương quản sự cười nói:
“Đúng vậy, sáng sớm đã đi rồi.”
Song Nhi nhìn bọn tiểu nhị bận rộn trong sân, tâm trạng phức tạp về bẩm báo với chủ tử.
Trần Kiều ở bên trong nghe thấy được, nàng buông kim chỉ xuống, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên giây phút ngắn ngủi nàng đối mặt với Ngu Kính Nghiêu ở cửa Ngu gia hôm qua.
Dường như hắn không tức giận chút nào.
Trong lòng Trần Kiều rất loạn, đột nhiên có một dự cảm không lành.
Gần tối, chủ tớ hai người ngồi đợi trong phòng, Trương quản sự đột nhiên ở bên ngoài kêu:
“Trần cô nương, chủ tử chúng ta đã trở lại, muốn nói chuyện với ngài về việc hợp đồng.”
Trần Kiều hít một hơi thật sâu, cùng Song Nhi đi ra ngoài, ra tới cửa, nàng ngẩng đầu, liền thấy Ngu Kính Nghiêu đứng dưới mái hiên.