Chương 67

Editor: Tô Mộc Y

Ngu Kính Nghiêu đã thấy Trần Kiều khóc hai lần, mỗi lần nàng khóc đều giống như đưa trẻ. Lần đầu tiên bị ngã hắn có thể hiểu được, nhưng bây giờ hắn chỉ tới nói với nàng mấy câu, còn chưa động tay động chân, tự nàng đã tủi thân trước, khóc như thể hắn gây ra tội ác tày trời gì với nàng vậy.

“Khóc cũng vô dụng thôi, ta nhất định phải có được nàng, nàng nên nghĩ thông suốt sớm, an tâm sống với ta.”

Đợi Trần Kiều không khóc nhiều nữa, Ngu Kính Nghiêu không thương tiếc nói. Nàng là người phụ nữ đầu tiên mà hắn muốn, Ngu Kính Nghiêu tuyệt đối sẽ không buông tay. Hơn nữa hắn tin rằng, sớm muộn gì hắn sẽ dỗ được nàng cam tâm tình nguyện. Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, bao nhiêu phụ nữ ước mình được hắn coi trọng, đi theo hắn sẽ được đeo vàng đeo bạc, cơm no rượu say.

Trần Kiều nằm đưa lưng về phía hắn, hai mắt mờ mịt, một lúc lâu sau mới nói:

“Ngươi chẳng qua chỉ là khinh ta không cha không mẹ, đàn ông kiểu gì vậy.”

Trần Kiều hi vọng Ngu Kính Nghiêu có chút lương tâm, hoàn cảnh của nàng thảm như vậy, tại sao hắn còn nhẫn tâm chiếm đoạt dân nữ?

Ngu Kính Nghiêu lại cười, cúi người xuống, bàn tay to giữ bả vai nàng, siết nhẹ, đối điện với vành tai của trắng nõn nàng nói:

“Ta có phải đàn ông hay không, mấy ngày nữa nàng sẽ biết.”

Trần Kiều cảm thấy thật ghê tởm!

Ngu Kính Nghiêu lưu luyến giữ vai nàng, thoáng nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, hắn lắc đầu, đứng dậy nói:

“Ta sẽ cho nàng thời gian để suy nghĩ.”

Trần Kiều vẫn không nhúc nhích, cho đến khi Ngu Kính Nghiêu đi rồi, nàng mới nắm chặt chăn, đấm rồi lại đấm.

Ngu Kính Nghiêu giữ lời, hai ngày tiếp theo cũng không lén lút tới đây.

Ngược lại, Ngu Tương vui mừng chạy tới báo cho Trần Kiều, Lý ma ma có đứa cháu trai làm bánh bao nhỏ rất ngon tên là Thuận Tử. Thuận Tử khéo tay, món gì cũng biết làm, nhưng hắn lại rất đen và xấu. Mở quán thì cần phải tiếp đãi khách nên các cửa hàng ăn uống đều không thích thuê hắn.

Trần Kiều cảm thấy đây không phải là vấn đề, nếu Thuận Tử thật sự nấu ăn ngon như vậy, nàng chỉ cần thuê thêm một cô nương xinh đẹp phụ trách bán hàng là được.

Có sự sắp xếp của Ngu Tương, hôm sau Lý ma ma liền dẫn Thuận Tử tới Ngu trạch. Trong viện của Ngu Tương, Thuận Tử biểu diễn trước mặt Trần Kiều, hấp được bánh bao nhỏ có hoa văn như hoa, vỏ mỏng đến mức thổi một hơi đã rung rồi, vẻ ngoài vừa bắt mắt lại rất ngon miệng. Thuận Tử còn hấp bánh chưng, mùi thơm của tinh khiết gạo nếp cùng với nhân thịt không dầu mỡ.

Trần Kiều vô cùng hài lòng.

Lý ma ma từ chỗ Ngu Tương biết được Trần Kiều còn muốn thuê một nha đầu nên bà nhiệt tình đề cử đứa nhỏ nhà mình. Tiểu nha đầu mười hai tuổi tên là A Phương, trắng trẻo sạch sẽ, cũng thông minh nhanh nhẹn, hỗ trợ bày quán, thu tiền tuyệt đối không thành vấn đề. Trần Kiều sắp xếp thời gian để tới xem, tự mình kiểm tra khả năng của tính toán A Phương, cả mười câu A Phương đều trả lời đúng.

Mặt tiền cửa hàng đã có, nhân công cũng đủ, đặt mua xong l*иg hấp, bàn ghế cần dùng là cửa hàng Trần Kiều đã có thể khai trương.

Việc này chắc chắn sẽ không gạt được Tạ thị. Tạ thị không vui, nhưng con dâu nhà người ta bà không thể trực tiếp dạy bảo, bà liền gọi Đỗ thị tới, oán giận Trần Kiều nói:

“Đứa nhỏ này có ý gì? Ba mẹ con các ngươi tới nhờ cậy chúng ta, ta cho nàng ăn ngon mặc đẹp, nàng ta lại đi mở cửa hàng, việc này truyền ra ngoài chẳng khác gì nói ta đối xử khắt khe với nàng à!”

Chủ nhà tức giận, mặt mũi Đỗ thị trắng bệch, thử giải thích thay Trần Kiều:

“Từ nhỏ Kiều Kiều đã rất nhạy cảm, nó không muốn gây thêm phiền toái cho cô mẫu …”

Tạ thị khẽ nói:

“Nếu thật sự không muốn gây thêm phiền toái thì thành thật đợi ở nhà, chờ Tử Thuần đỗ cử nhân, ta sẽ cho nó một căn nhà. Chẳng lẽ Tạ gia chúng ta còn không nuôi nổi một người phụ nữ như nàng ta, cần nàng ta phải xuất đầu lộ diện sao? Hừ, có lời này ta không tiện nói, ngươi là mẹ chồng, cần quản thì phải quản, đừng nuôi lớn dã tâm của nàng ta.”

Giọng điệu Tạ thị rất nghiêm khắc, Đỗ thị ăn nhờ ở đậu, hơn nữa bản thân cũng không cứng rắn, nào dám lên tiếng?

Trở về tiểu viện nhỏ nơi hai mẹ con sống, Đỗ thị do dự tới do dự lui, nhưng vẫn đi tìm Trần Kiều, uyển chuyển thương lượng xem có thể không mở cửa hàng hay không.

Trong lòng Trần Kiều vui vẻ, nàng đang lo không cơ hội rời khỏi Ngu gia đấy!

Ngu Kính Nghiêu như hổ đói rình mồi, ngay cả khuê phòng của nàng cũng dám xông vào, lần trước còn nói cái gì mà mấy ngày sau phải cho nàng biết hắn có phải đàn ông hay không. Mấy đêm trôi qua, Trần Kiều đều cảm thấy sợ đến độ mất cả hồn vía, trước khi ngủ không những phải chốt cửa phòng, còn phải đẩy cái bàn ra chặn cửa mới được, chỉ sợ Ngu Kính Nghiêu sẽ tới đây.

“Là do phu nhân bất mãn việc con buôn bán ạ?”

Trần Kiều cúi đầu hỏi.

Đỗ thị thở dài, cam chịu.

Trần Kiều cũng thở dài theo, khó xử nói:

“Con sẽ suy nghĩ lại.”

Đỗ thị chỉ có thể an ủi nàng:

“Kiều Kiều đừng buồn, phu nhân nói, chờ Tử Thuần thi đỗ rồi, bà liền cho chúng ta một căn nhà, đến lúc đó chúng ta sẽ dọn ra ngoài, không cần…”

Không cần chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải nhìn sắc mặt Tạ thị.

Trần Kiều không nói gì, buổi chiều nàng dẫn Song Nhi ra ngoài, lén lút dặn Thuận Tử kiếm nhà giúp nàng, tốt nhất là ở chỗ thanh bình yên tĩnh, giá cả lại phải chăng, nếu thật sự không được, thà rằng đắt một chút cũng phải yên bình. Một người phụ nữ yếu đuối như Trần Kiều, nàng sợ tránh được Ngu Kính Nghiêu nhưng lại chọc phải tên lưu manh khác.

Thuận Tử thừa dịp cửa hàng chưa khai trương, chạy khắp từ phía Đông tới phía Tây thành Dương Châu, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Trần Kiều. Căn nhà nằm trong hẻm Hoài Bình ở thành Dương Châu. Những ngôi nhà trong hẻm đều là nơi ở của những gia đình giàu có, trong đó gia chủ của nhà họ Vương đã mất, chỉ còn cha mẹ già, con dâu và đứa cháu tám tuổi. Thiếu đi trụ cột trong nhà, ông Vương, bà Vương và con dâu tính toán quyết định cho thuê căn phòng phía trước.

Thuận Tử nghe ngóng được, người nhà họ Vương đều rất hòa thuận, phẩm hạnh tuyệt đối không có vấn đề. Nhà họ Vương muốn tìm người thành thật thuê, còn Trần Kiều lại muốn tìm chủ nhà phúc hậu, rất phù hợp.

Bây giờ Trần Kiều đã đắc tội Tạ thị cho nên nàng muốn ra khỏi cửa, lập tức liền phải dẫn theo Song Nhi tới nhà họ Vương xem.

Trần Kiều rất vừa lòng nhà họ Vương, nhưng họ lại cảm thấy cho một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thuê phòng sẽ dễ gây phiền toái. Trần Kiều âm thầm sốt ruột, đưa liền một năm tiền thuê hai lượng bạc, nhị lão nhà họ Vương mới đồng ý.