Editor: Tô Mộc Y
Ngày hôm sau, Song Nhi lén lút tới chính viện của Ngu Kính Nghiêu, nơm nớp lo sợ đưa cái hộp trước mặt hắn. Tiểu nha hoàn đáng thương, Ngu Kính Nghiêu còn chưa nhìn nàng, tay cầm hộp của nàng bắt đầu run lên.
Ngu Kính Nghiêu mở hộp ra, thấy ngọc hồ ly bên trong đã vỡ thành trăm mảnh.
Ngu Kính Nghiêu cười, chỉ nhìn tiểu hồ ly này thôi đã thấy Kiều Kiều bị thương nhưng tính tình còn rất lớn.
Ngu Kính Nghiêu thu tay lại, dựa lưng vào ghế, hỏi Song Nhi:
“Cô nương nhà ngươi nhìn thấy lễ vật có nói gì không?”
Song Nhi lén nhìn hắn, thấy dáng vẻ Ngu Kính Nghiêu không giống như đang tức giận, nàng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nói:
“Cô nương chỉ bảo nô tỳ trở về, cũng không nói gì.”
Ngu Kính Nghiêu gõ ngón trỏ xuống đầu gối, lại hỏi:
“Hôm qua Tạ Tấn đi thăm nàng, hai người nán lại bao lâu?”
Song Nhi nhấp môi, không dám để lộ bí mật của chủ tử, nhưng nàng thật sự sợ vị gia chủ Ngu gia này.
Song Nhi càng cúi thấp xuống, nói đúng sự thật:
“Công tử, công tử đi vào phòng trong ngồi với cô nương một lát, nói gì đó thì nô tỳ không nghe thấy, nhưng mà công tử rất nhanh đã ra ngoài.”
Tạ Tấn còn dám tiến phòng trong của nàng?
Ngu Kính Nghiêu cười lạnh, nhớ tình huống mình bị nàng dùng mưu kế đuổi ra ngoài.
“Đi xuống đi.”
Song Nhi đi rồi, Ngu Kính Nghiêu ngồi một lát, sau đó hắn gọi gã sai vặt tâm phúc Lưu Hỉ vào hỏi chuyện:
“Hôm qua chỗ Tạ Tấn có động tĩnh gì?”
Lưu Hỉ nhìn chủ tử, hơi ngập ngừng.
Ngu Kính Nghiêu nhíu mày:
“Nói.”
Lưu Hỉ ho một tiếng, lúc này mới nói:
“Lúc đầu Tạ công tử vẫn ở trong phòng dành cho khách để đọc sách, sau đó, sau đó Tam cô nương tới tìm Tạ công tử, hai người nán lại trong phòng một lát rồi cùng ra hoa viên ngắm hoa.”
Lưu Hỉ cảm thấy hình như Tam cô nương có ý với Tạ Tấn, nhưng lời này hắn không dám với chủ tử.
Tam muội thích Tạ Tấn?
Ngu Kính Nghiêu nghĩ vậy, bảo Lưu Hỉ tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Tạ Tấn.
.
Trần Kiều ở trong phòng tĩnh dưỡng nửa tháng. Đỗ thị sợ nàng bị trúng gió thì sẽ ảnh hưởng đến việc chữa lành vết thương, không cho Trần Kiều ra khỏi cửa, hai mẹ con cùng ở trong phòng, Trần Kiều đọc sách, Đỗ thị may vá một chút.
Vệt đỏ trên cổ Trần Kiều đã tan hết, vết thương kết vảy trên người cũng bong ra để lộ thịt non hồng nhạt. Đỗ thị mời lang trung tới khám, lang trung bảo đảm sẽ không để lại sẹo, Đỗ thị mới yên tâm.
Trong lúc Trần Kiều dưỡng thương, Ngu Tương chăm chỉ tới thăm nàng nhất, còn Ngu Lan chỉ ghé qua hai lần. Nhưng ngược lại Tạ Tấn mỗi ngày đều tới đây ngồi một lát, dù Trần Kiều đối xử với hắn rất lạnh nhạt, Tạ Tấn cũng không để bụng, mở miệng là gọi “Kiều muội”, Trần Kiều nghe thấy cũng nghẹn muốn chết.
Nhưng mà nửa tháng này của Trần Kiều cũng không phải không có thu hoạch.
Trần Kiều nghĩ cách rời khỏi mẹ con Đỗ thị, rời khỏi Ngu gia. Đầu tiên, nàng muốn lợi dụng năm mươi lượng bạc trong tay, thuê một mặt tiền nhỏ ở trong thành để mở cửa hàng buôn bán, không cần kiếm được nhiều tiền, có thể kiếm đủ tiền để tự nuôi mình là được rồi. Sau đó chờ Tạ Tấn thi đỗ, lúc hắn muốn cưới Ngu Lan, Trần Kiều sẽ thuận nước đẩy thuyền, cùng Tạ Tấn xin Đỗ thị đồng ý, như vậy nàng sẽ không làm tổn thương Đỗ thị, lại không cần gánh vác tội danh chủ động hủy bỏ hôn ước. Một khi không có hôn ước, nàng sẽ không cần ở cùng Đỗ thị nữa, lập tức có thể dọn ra ngoài, cách xa Ngu Kính Nghiêu.
Ngày hôm đó Ngu Tương tới tìm nàng đi chơi, Trần Kiều nói với đối nàng:
“Tứ cô nương, tỷ muốn đi dạo thành Dương Châu, muội có thể đi cùng tỷ không?”
Trần Kiều vô cùng cảm kích Ngu gia còn có một cô nương đơn thuần đáng yêu như Ngu Tương, nếu không nàng không có cách thể sống được ở đây.
Bản thân Ngu Tương là người thích vui chơi, Trần Kiều muốn ra ngoài, đương nhiên nàng đòng ý đi cùng.
Trần Kiều nói:
“Tốt nhất chúng ta nên thay nam trang, miễn cho lúc đi đường bị người bàn tán.”
Ngu Tương cười:
“Muội không sợ, Trần tỷ tỷ quá xinh đẹp mới cần cải trang.”
Trần Kiều nhéo khuôn mặt mũm mĩm của nàng:
“Muội cũng rất xinh đấy, không nên tự coi nhẹ mình.” Ngu Lan là mỹ nhân điển hình, còn Ngu Tương thì ngọt ngào động lòng người, hai chị em mỗi người mỗi vẻ.
“Chỉ là, chúng ta phải nói với phu nhân thế nào?”
Trần Kiều lo lắng nhất chính là cái này.
Ngu Tương không lo lắng chút nào, lập tức nói:
“Chúng ta lén lút ra ngoài, cùng lắm thì lúc về muội để mẹ mắng một trận.”
Tạ thị không nghiêm khắc với hai cô con gái lắm, trong nhà cũng không có quá nhiều quy củ, cho nên lá gan của Ngu Tương rất lớn.
Trần Kiều nghĩ đến việc xin Tạ thị thì có lẽ sẽ không được ra ngoài, liền đồng ý với biện pháp của Ngu Tương.
Ngu Tương có nam trang, nàng và Trần Kiều cao xấp xỉ nhau, chỉ là Trần Kiều quá thon thả, mặc quần áo của Ngu Tương vào thì hơi rộng, nên phải sửa lại quần áo mất một ngày. Lúc đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, Ngu Tương giả vờ mời Trần Kiều ra hoa viên chơi, sau đó hai người lén lút tới chỗ Ngu Tương thay đổi nam trang, lại ra khỏi Ngu gia từ cửa phía Tây.
Người gác cổng liên tục khuyên Ngu Tương đi xin phép phu nhân, nhưng bị Ngu Tương cho một ít bạc vụn rồi đe dọa mấy câu, cuối cùng hắn cũng phải cho nàng đi.