Editor: Tô Mộc Y
Sau khi nghỉ ngơi, trên đường trở về thành, Ngu Kính Nghiêu thành thật cưỡi ngựa, không lại chui vào xe ngựa nữa.
Vào lúc hoàng hôn, đoàn người mới về tới Ngu gia.
Tạ thị, Đỗ thị, Ngu Lan, Tạ Tấn đều chờ ở Vĩnh An Đường, quần áo trên người Trần Kiều đã che chỗ bị thương lại, chỉ để lộ chỗ thuốc tím trên cổ.
Đỗ thị gấp gáp tới cạnh con dâu tương lai:
“Chuyện gì thế này?”
Tạ Tấn cũng quan tâm mà nhìn Trần Kiều.
Ngu Kính Nghiêu liếc nhìn chỗ tím trên cổ cô gái nhỏ, ngồi xuống.
Trần Kiều ngượng ngùng nói:
“Lúc ngắm hoa con chân tay vụng về, không cẩn thận bị ngã nên xước cổ.”
Ngu Tương sợ Đỗ thị không biết vết thương Trần Kiều nghiêm trọng thế nào, ở bên cạnh bổ sung chỗ Trần Kiều bị thương.
Đỗ thị đau lòng đến hỏng rồi, ở trong mắt nàng, cô con dâu tương lai này chính là làm từ ngọc, đột nhiên bị ngã như vậy chắc là đau lắm đấy.
Đỗ thị lập tức cáo từ Tạ thị, đỡ Trần Kiều về phòng của mẹ con họ, nàng muốn tận mắt nhìn.
Tạ Tấn không chút do dự đi theo sau hai người họ.
Ngu Lan nhìn bóng lưng hắn, ảo não vuốt khăn tay.
Ngu Kính Nghiêu chỉ cúi đầu uống trà.
Tạ thị ghét bỏ nói:
“Biết rõ mình yếu ớt còn đòi chạy ra ngoài, lại gây thêm phiền toái cho người khác, Tương Nhi, về sau con không được dẫn nàng ta đi chơi, cẩn thận nàng ta xảy ra chuyện, người ta lại oán trách con.”
Ngu Tương nghe tai này ra tai kia, lấy lý do đi chơi mệt nên cáo từ, chạy ra ngoài.
Tạ thị không có con gái làm đồng minh, chuyển sang hỏi con trai:
“Kính Nghiêu, con cảm thấy Trần cô nương này thế nào? Mẹ thấy nàng ốm yếu liền tức giận, không xứng với Tử Thuần chút nào.”
Ngu Kính Nghiêu vuốt ve cốc trà, nhàn nhạt nói:
“Đúng là không xứng.”
Tạ thị và Ngu Lan đều cười.
Đỗ thị lại khóc, đau lòng vì khuỷu tay Trần Kiều.
Trái lại Trần Kiều an ủi bà:
”Bá mẫu đừng lo, lang trung nói con chỉ bị thương nhẹ thôi, chăm sóc nửa tháng là tốt rồi.”
Nước mắt Đỗ thị không ngăn lại được, nắm đôi tay nhỏ của Trần Kiều nói:
“Con lớn như vậy rồi, ta còn chưa thấy con bị ngã lần nào đâu.”
Trần Kiều không biết phải nói gì.
Trần Kiều bị Ngu Kính Nghiêu khi dễ, định nói cho Đỗ thị nghe, sau đó cả nhà dọn đi ra ngoài, nhưng bây giờ thấy bộ dáng mềm như bông của Đỗ thị, chỉ biết khóc. Trần Kiều cảm thấy nếu nàng nói thật, Đỗ thị sẽ không bị dọa chết chứ. Hơn nữa, tuy Đỗ thị thương nàng, nhưng cũng lo cho tiền đồ của con trai bà hơn. Bọn họ không có nhà để về, rời khỏi Ngu gia, Tạ Tấn phải tới chỗ nào đọc sách để đi thi đây? Ngay cả tiền của nàng và Đỗ thị cũng đều do Ngu gia cho.
Với lại Trần Kiều biết rõ, tên gian thương Ngu Kính Nghiêu này thấy sắc nên mới nảy lòng tham, nhưng Đỗ thị, Tạ Tấn không biết, nhỡ hai mẹ con họ hiểu lầm nàng quyến rũ Ngu Kính Nghiêu trước thì sao bây giờ?
Trần Kiều không dám đánh cược, không dám đẩy người duy nhất thương nàng là Đỗ thị đến vị trí đối địch, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Mẹ à, con có thể vào được không?”
Ngoài cửa truyền đến giọng của Tạ Tấn.
Đỗ thị vội lau nước mắt, sau khi giúp Trần Kiều sửa sang lại quần áo, nói:
“Vào đi.”
Trần Kiều, Tạ Tấn đều do Đỗ thị nuôi lớn, hai đứa nhỏ là thanh mai trúc mã, lại là vợ chồng chưa cưới, bây giờ Trần Kiều bị thương, con trai tới thăm là lẽ thường tình. Hơn nữa theo quan sát của Đỗ thị, từ trước tới nay hai đứa nhỏ đều rất quy củ, không hành động thân mật nào, sau khi lớn lên cũng chưa từng nắm tay.
Để tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ thổ lộ tình cảm, Đỗ thị ra ngoài trước.
Trần Kiều dựa vào giường, mặt vô cảm nhìn Tạ Tấn tới gần. Tạ Tấn kiếp trước tham phú phụ bần muốn hủy hôn, còn định sát hại nàng.
Tạ Tấn kinh ngạc khi thấy ánh mắt xa cách, lạnh nhạt của Trần Kiều. Hắn nghi ngờ hỏi:
“Sao Kiều muội lại nhìn ta như vậy?”
Trần Kiều bực mình, cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Tấn ngồi ở chỗ mẹ vừa mới ngồi, thấy Trần Kiều để tay lên đùi, hắn dịu dàng nói:
“Có phải rất đau không?”
Trần Kiều lắc đầu, nói:
“Muội hơi mệt, bây giờ không muốn nói chuyện, huynh đi đi.”
Tạ Tấn ngơ ngác nhìn nàng, quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Kiều muội đối xử với hắn như vậy.
“Kiều muội, rốt cuộc muội sao vậy, trách huynh không đi ngắm hoa với muội sao?”
Tạ Tấn suy đoán nói, nghĩ đến chuyện này, hắn cũng rất tự trách, nếu hắn đi và luôn canh giữ bên cạnh Kiều muội, có lẽ nàng sẽ không bị ngã mà xảy ra thương tổn.
“Kiều muội, ta sai rồi, sau này muội muốn ra ngoài, chắc chắn ta sẽ đi với muội.”
Tạ Tấn thành tâm xin lỗi.
Trần Kiều nhìn hắn.
Bên ngoài có Ngu Kính Nghiêu là sói, nàng có nên cho Tạ Tấn một cơ hội không? Nguyên thân ốm yếu không tranh nổi với Ngu Lan, nhưng bây giờ nàng không bị bệnh, lại có kiến thức và học vấn của quý nữ phủ Quốc công, có thể thảo luận chuyện học thức với Tạ Tấn, cũng có thể dành nhiều thời gian cho hắn, chắc là sẽ tốt hơn con gái của thương gia chứ?
Vừa mới suy nghĩ như vậy, Trần Kiều bỗng nhiên ý thức được, lúc này nàng chỉ là một bé gái mồ côi, có tài có sắc thì thế nào chứ, thứ Tạ Tấn cần nhất là tiền.
“Muội thật sự rất mệt, huynh đi đi.”
Trần Kiều nhắm hai mắt lại, cũng từ bỏ ý định xoay chuyển Tạ Tấn. Tạ Tấn cần dựa vào Ngu Kính Nghiêu, Ngu Kính Nghiêu thật sự muốn cướp nàng, Tạ Tấn chắc chắn không phải đối thủ của Ngu Kính Nghiêu.
Tạ Tấn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vị hôn thê, đột nhiên hơi chột dạ, chẳng lẽ Kiều muội biết hắn đi ngắm hoa với Ngu Lan?
Tâm trạng Tạ Tấn phức tạp rời đi.
Đỗ thị lại tới chăm sóc Trần Kiều, mãi tới tận đêm, bà mới trở về phòng.
Trần Kiều lười nhác nằm trên giường, trong đầu đủ loại tính toán.
Song Nhi đi tới, do dự một lát, nàng sợ hãi đưa cái hộp giấu sau lưng ra cho Trần Kiều.
Trần Kiều nghi ngờ nhìn nàng.
Song Nhi không dám nhìn nàng, đỏ mặt, ấp a ấp úng nói:
“Cô nương, đây là, đây là Ngu gia bảo nô tỳ chuyển cho ngài.”
Trần Kiều nghe vậy, lạnh cả người.
Tên khốn Ngu Kính Nghiêu kia, còn dám to gan lớn mật thu mua nha hoàn bên cạnh nàng!
“Mở ra.”
Tức giận qua đi, Trần Kiều lạnh lùng nói.
Song Nhi nhanh chóng mở hộp ra.
Trần Kiều cúi đầu, thấy trên gấm đỏ trong hộp, có một con hồ ly bạch ngọc, hồ ly đang liếʍ vuốt móng, ngây thơ chất phác.
Trần Kiều cười, sau đó lấy ra ngọc hồ ly ra, rồi mạnh mẽ ném xuống đất!
Hừ, có tiền thì ghê gớm lắm sao? Đập vỡ một con hồ ly, nàng cũng không lạ gì!
Tây Thi bị bệnh đột nhiên tức giận, Song Nhi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, dập đầu khóc nói:
“Cô nương đừng tức giận, nô tỳ cũng là bất đắc dĩ thôi. Ngu gia nói, nếu nô tỳ dám không nghe lời hắn sai bảo, hoặc nói lỡ miệng, hắn sẽ bán nô tỳ vào nhà thổ, cô nương, nô tỳ thật sự không cố ý giúp người ngoài bắt nạt người đâu…”
Trần Kiều không giận Song Nhi, thở hổn hển một lát, nàng nhìn Song Nhi nói:
“Được rồi, ta không trách ngươi, ngươi cũng không cần khó xử, đặt nó về chỗ cũ là được.”
Song Nhi sợ hãi, run rẩy hỏi:
“Ngu gia thấy thế, có bán nô tỳ hay không?”
Trần Kiều giận quá hóa cười:
“Không đâu, bán ngươi thì hắn lại phải phí tâm lần nữa .”