Chương 63

Editor: Tô Mộc Y

Khi Trần Kiều bị Ngu Kính Nghiêu bắt nạt ở Đào viên, tại nhà lớn Ngu gia, Tạ Tấn đang chăm chỉ đọc sách bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa.

Tạ Tấn tò mò ra mở cửa.

Tam cô nương Ngu gia Ngu Lan và nha hoàn Lục Trúc của nàng đang đứng ở cửa.

Trong lòng Tạ Tấn hơi ngạc nhiên, bước ra ngoài, hành lễ với Ngu Lan:

“Tam biểu cô.”

Nha hoàn Lục Trúc bật cười.

Gò má Ngu Lan ửng đỏ, hơi oán trách nói với Tạ Tấn:

“Ngươi cứ gọi ta là Tam cô nương đi, gọi biểu cô, khiến ta giống như già lắm rồi.”

Biểu cô bà con xa mà thôi, cần phải nghiêm túc như vậy thật sao?

Từ lần đầu tiên Ngu Lan nhìn thấy khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của Tạ Tấn đã không muốn coi hắn là cháu họ.

Tạ Tấn không biết phải trả lời như thế nào, nhìn Ngu Lan, hắn lễ phép hỏi:

“Ngài, ngài tới tìm ta, có chuyện gì không?”

Ngu Lan mỉm cười, cầm cuốn sách trong tay, nói:

“Gần đây ta đã đọc 《 Khổng Tử 》, có một đoạn trong đó ta không hiểu ý nghĩa của nó lắm, ngươi có thể giải thích giúp ta không?”

Tạ Tấn không có lý do gì để từ chối, mời nàng vào phòng. Sau khi mời Ngu Lan ngồi xuống, Tạ Tấn vừa quay đầu lại phát hiện nha hoàn Lục Trúc vẫn đứng ở cửa, hắn lại nhìn làn váy của Ngu Lan, trong lòng có một suy đoán.

Tạ Tấn tạm thời ngăn lại những suy nghĩ phức tạp kia mà ngồi xuống, một lòng làm phu tử cho Ngu Lan.

Để tạo điều kiện cho hắn giảng giải, Ngu Lan nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, khom lưng đứng bên cạnh Tạ Tấn.

Tạ Tấn ngửi thấy mùi son phấn của phụ nữ, trong khoảnh khắc đó, hắn nghĩ tới thanh mai trúc mã Kiều muội. Từ nhỏ Kiều muội đã là cái ấm sắc thuốc, hầu như mỗi ngày đều phải uống thuốc, trong thời gian dài, trên người Kiều muội luôn có mùi nồng hoặc nhạt của thuốc. Mùi thuốc không khó ngửi, nhưng cũng không thể nói là dễ ngửi. Kiều muội ốm yếu, nên hình như cũng không dùng son phấn.

Ngu Lan và Kiều muội không giống nhau.

“Tạ Tấn, có phải thư phòng của ngươi có rất nhiều sách không? Dẫn ta đi xem thử đi.”

Giảng xong 《 Khổng Tử , Ngu Lan cười nói.

Tạ Tấn liền dẫn nàng tới thư phòng phía Tây.

Tạ gia có rất nhiều sách, sau gia cảnh lụn bại, thứ duy nhất không mang đi cầm cố chính là sách, lần này đến nương nhờ Ngu gia, Tạ Tấn cũng mang những cuốn sách đó tới đây, chất đầy các kệ tủ trong thư phòng. Có rất nhiều sách, Ngu Lan từ từ xem từng cuốn một, có chỗ cao quá nàng không với tới, Ngu Lan liền cười nhìn Tạ Tấn.

Đương nhiên Tạ Tấn sẽ giúp nàng lấy xuống.

Đi được nửa vòng, Ngu Lan đột nhiên hỏi Tạ Tấn:

“Trần cô nương đi ngắm hoa đào, ngươi là vị hôn phu của nàng ta, tại sao lại không đi cùng?”

Tạ Tấn nghĩ thầm, sáng nay ta cũng muốn đi, nhưng biểu thúc dặn ta phải chăm chỉ đọc sách, ta không cơ hội mở miệng.

Nhưng ngoài miệng chỉ có thể nói:

“Nửa năm nữa sẽ kỳ thi mùa thu, Tử Thuần không dám lãng phí thời gian.”

Ngu Lan kéo dài giọng, tiếc nuối nói:

“Như vậy à, nhà ta cũng có vườn hoa đào, ta định mời ngươi đi ngắm hoa với ta. Xem ra ta phải đi một mình rồi, thật không thú vị.”

Cô nương xinh đẹp động lòng người, tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt phượng lại chờ mong nhìn Tạ Tấn.

Nếu Tạ Tấn không hiểu ý Ngu Lan thì hắn chính là con mọt sách.

Nhưng Tạ Tấn không phải là con mọt sách, hắn biết rõ tình cảnh hiện tại của mình. Phòng hắn ở là Ngu gia cho, hắn có thể không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền để chuẩn bị kỳ thi mùa thu, cũng có quan hệ mật thiết với Ngu gia.

Hắn dám từ chối sự ưu ái của Ngu Lan sao?

Thậm chí phải nói là, hắn có muốn từ chối không?

Tạ Tấn nhìn đôi mắt quyến rũ của Ngu Lan, làn da hồng hào khỏe mạnh, ngửi mùi son phấn của phụ nữ trên người nàng, không xác định được câu trả lời.

“Nếu ngươi không muốn đi thì tự ta sẽ đến hoa viên.”

Ngu Lan chẳng hề để ý đặt cuốn sách trong tay lại, cắn môi nói.

Tạ Tấn theo bản năng nói:

“Thật ra, thật ra, đúng lúc ta đọc sách mệt rồi, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.”

Ngu Lan cười, xinh đẹp động lòng người nhìn hắn, đi ra ngoài trước..

Tại đào viên, Ngu Kính Nghiêu và lang trung cùng nhau bước vào phòng nghỉ cho khách mà Trần Kiều đang ở.

Ngu Tương đã tới từ sớm, nghe nói lang trung đến, nàng kịp thời buông màn lụa màu trắng xuống, đứng lên, thấy huynh trưởng dẫn lang trung vào phòng trong, Ngu Tương ngẩn người, lại không kịp nghĩ sâu xa.

Màn lụa màu trắng có hai tầng, Ngu Kính Nghiêu có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái đang cúi đầu ngồi bên trong nhưng không thấy rõ khuôn mặt nàng.

“Mời cô nương duỗi tay ra.”

Lão lang trung ngồi trên ghế, thấp giọng nói.

Trần Kiều duỗi cánh tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, đất cát, vết thương đã được bọn nha hoàn rửa sạch cẩn thận, nhưng chỗ da bị xước, vẫn có chút đỏ nhìn thôi cũng thấy giật mình.

Ngu Kính Nghiêu nhíu mày.

Nhưng lão lang trung lại cảm thấy đây chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, chẳng qua là vết thương ở trên người mỹ nhân nũng nịu nên có vẻ nghiêm trọng hơn.

“Khuỷu tay cũng có, còn nghiêm trọng hơn chỗ này.”

Ngu Tương chỉ vào tay áo Trần Kiều nói.

Lão lang trung muốn xem.

Ngu Tương vừa muốn giúp Trần Kiều vén tay áo lên, chợt nghe thấy Trần Kiều ở bên trong sợ hãi hỏi:

“Ai đứng ở kia vậy? Dược đồng à?”

Dược đồng?

Ngu Tương quay đầu lại, liền thấy huynh trưởng mình.

Sắc mặt Ngu Kính Nghiêu không quá tốt, nếu hắn là dược đồng, hắn không tin Trần Kiều sẽ không phân biệt được.

Ngu Tương nheo mắt nhìn huynh trưởng. Thật là, huynh trưởng quan tâm Trần cô nương cũng phải chú ý tới nam nữ cùng phòng chứ, vừa nhìn đã biết Trần cô nương là người rất để ý quy củ đấy.

Ngu Kính Nghiêu trầm mặt đi ra ngoài.

Lúc này Ngu Tương mới kéo tay áo Trần Kiều lên.

Lão lang trung xem xét, nghiêm trọng cái rắm í, đổi lại là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, dưỡng thương vài ngày là tốt rồi, nhưng mà cánh tay cô nương này thật sự rất trắng!

Lão lang trung vẫn rất có y đức, nhìn sơ xong liền ra hiệu Trần Kiều có thể thu tay lại, đầu gối nàng bị thương ông ta cũng không nhìn kỹ, mở một bài thuốc, rồi dặn Trần Kiều bôi một lần vào sáng và tối, sau đó liền cáo từ.

Ngu Kính Nghiêu phụ trách tiễn khách, Ngu Tương tự mình giúp bôi thuốc Trần Kiều, lòng bàn tay, cánh tay, đầu gối đều bôi một lần. Nàng ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện bên phải cổ Trần Kiều cũng bị thương, giống như bị muỗi đốt, có mấy vết đỏ. Ngu Tương liền lấy chút thuốc mỡ màu tím, nói với Trần Kiều:

“Trần tỷ tỷ, chỗ này cũng bị thương, nghiêng cổ sang đi, để muội giúp tỷ bôi thuốc.”

Cổ?

Trần Kiều chắc chắn mình không bị thương ở cổ, vừa định hỏi, bỗng nhiên nhớ lại, cổ nàng bị tên gian thương Ngu Kính Nghiêu kia gặm vài cái.

Trong lòng nàng thầm hận, sau đó nghiêng cổ sang, để Ngu Tương bôi thuốc cho nàng, miễn cho lúc về đám người Đỗ thị, Tạ thị lại nghi ngờ.

Ngu Kính Nghiêu làm chủ, dùng bữa trưa ở đào viên xong nghỉ trưa rồi mới về.

Trước và sau khi ăn xong, Ngu Tương đều nhiệt tình ở bên cạnh Trần Kiều, lúc phải nghỉ trưa, Ngu Tương chuẩn bị về phòng, Trần Kiều nhìn ra ngoài cửa, lo Ngu Kính Nghiêu sẽ xông vào, liền thân mật giữ chặt tay Ngu Tương, cười nói:

“Tứ cô nương ngủ với ta đi, ta ở đây một mình, không quen lắm, ta hơi sợ.”

Ngu Tương cười nàng nhát gan, nhưng vẫn rất vui vẻ gần gũi với Trần Kiều, lập tức đồng ý, rồi sai nha hoàn Chu Đào tới phòng nàng lấy trung y.

Ngu Kính Nghiêu đứng ở hành lang lúc lâu, thấy chỉ có Chu Đào đi ra, hắn trầm giọng hỏi:

“Tại sao chỉ mình ngươi đi ra?”

Chu Đào cúi đầu nói:

“Trần cô nương mời cô nương ngủ cùng với nàng, cô nương sai nô tỳ đi lấy trung y.”

Ngu Kính Nghiêu ừ một tiếng.

Chu Đào hành lễ rồi đi.

Ngu Kính Nghiêu nhìn về phía phòng Trần Kiều, nhìn như vậy rồi mỉm cười.

Hắn muốn nhìn xem, tiểu hồ ly tự cho là thông minh có thể trốn hắn bao lâu.