Editor: Tô Mộc Y
Nàng muốn chạy trốn, nhưng Ngu Kính Nghiêu đi hai bước đã vọt tới đây, từ phía sau nắm lấy cổ tay Trần Kiều, đẩy nàng tới cột đình bên cạnh.
Đừng nói bây giờ Trần Kiều giống như Tây Thi bị bệnh không thể ngăn cản được, cho dù có sức nàng cũng không thể cưỡng lại sức lực của đàn ông, còn chưa kịp phản ứng lại, lưng đã đập vào cây cột phía sau, theo sau chính là thân hình to lớn của Ngu Kính Nghiêu đè tới. Trên cổ nàng hơi nóng, là hắn đang hôn nàng!
Lần đầu tiên trong ba kiếp nàng gặp phải một kẻ xấu to gan lớn mật như vậy, Trần Kiều tức giận đến mức bất chấp cả sợ hãi, giơ tay đẩy hắn ra.
Cánh tay dài của Ngu Kính Nghiêu duỗi ra, liền ôm cả trụ đình lẫn người, Trần Kiều lại giãy giụa như vậy, hai bàn tay nhỏ cũng chỉ có thể đánh vào phía sau lưng hắn, hoàn toàn không thể đẩy Ngu Kính Nghiêu điên cuồng ra.
Ngu Kính Nghiêu hôn cổ nàng từ trên xuống dưới, một khi đã hôn thì sẽ không chịu buông ra.
Cuối cùng Trần Kiều cũng thấy sợ hãi, cứng không được, cùng đường, nàng phải mềm giọng, thấp giọng cầu xin hắn:
“Biểu thúc, xin ngài đừng làm vậy.”
Nàng yếu ớt gọi một tiếng “Biểu thúc”, lại khiến Ngu Kính Nghiêu nhíu mày, hắn buông cổ nàng ra, ngẩng đầu lên, mỉa mai nhìn người cô gái nhỏ trước mặt, không nhịn được véo nàng:
“Nàng gọi ta là gì?”
Trần Kiều khẩn trương nói:
“Biểu thúc…”
Ngu Kính Nghiêu cười lạnh, ánh mắt miêu tả đôi môi mềm mại của nàng, nói:
“Hôm ấy chào hỏi, nàng không gọi như vậy.”
Trong mắt của hắn xen lẫn dã tâm và thú tính, Trần Kiều dời mắt, định giảng đạo lý:
“Ngu gia, dù ta và Tạ Tấn chưa thành thân, nhưng có hôn ước, hắn gọi ngươi là biểu thúc, ngươi cũng nhận hắn là cháu họ, bây giờ ngươi đối với ta như vậy, không sợ bị cả thành Dương Châu phỉ nhổ sao? Ngài là người có mặt mũi ở Dương Châu, cần gì phải vì ta mà làm hỏng thanh danh của mình?”
Ngu Kính Nghiêu rất hứng thú nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Nàng yếu đuối như vậy, Ngu Kính Nghiêu cho rằng nàng sẽ bị hắn dọa tới khóc, rồi tuyệt vọng chấp nhận bị hắn đoạt lấy, từ đó sẽ ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của hắn, nhưng Ngu Kính Nghiêu không ngờ rằng nàng không rơi một giọt nước mắt nào, ngược lại còn nhanh mồm nhanh miệng nói một đống đạo lý.
Tuy nhiên, so với tình huống dễ dàng như vậy, Ngu Kính Nghiêu càng thích dáng vẻ nàng vắt hết óc từ chối.
Ngu Kính Nghiêu đổi sang tay trái ôm vòng eo nhỏ như cành liễu của nàng, nâng tay phải lên, vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt nói:
“Nếu ta sợ bị người ta chỉ trích thì đã không dẫn nàng tới đây.”
Đồ vô sỉ!
Trần Kiều lại mắng một câu trong lòng, nhưng Ngu Kính Nghiêu càng vô sỉ, nàng càng không dám cứng đối cứng với hắn, sợ hắn thật sự cưỡng bức nàng ở chỗ này.
Nàng nhanh chóng hoạt động não, tròng mắt đen nhánh đi chuyển xung quanh, từ nhỏ Ngu Kính Nghiêu đã có thể nhìn thấu tính toán của người khác, bộ dáng vụng về này của Trần Kiều chỉ khiến hắn buồn cười.
“Một tú tài nghèo túng như vậy có gì tốt, đi theo ta, nàng muốn đào viên này, ta cũng cho nàng.”
Ngu Kính Nghiêu nâng cái cằm tinh xảo của nàng lên, cúi đầu lại gần, môi mỏng sắp chạm vào môi nàng.
Trần Kiều ghê tởm, ghê tởm tới mức không thể chịu được, cuối cùng không nhịn được, nàng phun nước bọt lên khuôn mặt càng ngày càng gần của Ngu Kính Nghiêu.
Ngu Kính Nghiêu nhắm hai mắt lại theo bản năng.
Trần Kiều nắm lấy cơ hội này, dùng hết sức đẩy hắn, rồi chạy ra ngoài đình ngoại lần nữa.
Ngu Kính Nghiêu theo bản năng bắt nàng lại, nắm được ống tay áo của nàng, nhưng lại không ngăn được nàng, đành buông tay ra.
Trần Kiều nóng lòng chạy trốn, vì bị Ngu Kính Nghiêu kéo lại nên lảo đảo, chân bước hụt, cắm người ngã xuống đất, “Phịch” đến một tiếng, té ngã sấp mặt.
Ngu Kính Nghiêu sững sờ ở trong đình, một lát sau, thấy nàng không định đứng lên, chỉ có bả vai càng ngày càng run rẩy, chắc là đang khóc, hắn mới nhanh chóng đi ra khỏi đình hóng mát, ngồi xổm xuống cạnh nàng, đưa tay đỡ nàng.
Trần Kiều đột nhiên rút tay lại, không muốn hắn chạm vào, tiếp tục nằm bò, khóc hu hu thành tiếng.
Cánh tay đau, bụng đau, đầu gối, mắt cá chân, cả người đều đau, nhưng Trần Kiều lại càng tủi thân, tủi thân cho số phận của mình, tại sao kiếp thứ hai của nàng lại thảm như vậy chứ? Nguyên thân bị người ta hại chết, nàng rất vất vả mới được Bồ Tát giúp trở về để thay đổi số phận, nhưng vừa tới đây không lâu đã bị tên gian thương Ngu Kính Nghiêu ra vẻ đạo mạo này theo dõi.
Trần Kiều không muốn sống nữa.
Ngu Kính Nghiêu nhìn tư thế bất lịch sự nằm xuống mặt đất khóc rống của nàng, cảm thấy nàng như vậy không giống Tây Thi bị bệnh chút nào, người ta nói Tây Thi bị bệnh khóc, chắc là như hoa lê đái vũ, khóc còn đẹp hơn cười chứ nhỉ?
Nhưng nghĩ đến việc nàng vừa mới bị ngã, có vẻ khá đau, thật sự rất thảm.
“Được rồi, ta sẽ không ép nàng, nàng đứng lên trước đã.”
Ngu Kính Nghiêu lại đỡ bả vai nàng lần nữa. Trần Kiều vẫn muốn tránh nhưng hắn dùng sức, đỡ nàng ngồi dậy. Trần Kiều cúi đầu tiếp tục khóc, Ngu Kính Nghiêu xem xét nàng từ trên xuống dưới một lần, rồi nhìn bậc thang ngoài đình hóng mát, quan tâm hỏi:
“Nàng ngã ở đâu?”
Trần Kiều không muốn để ý đến hắn.
Sự kiên nhẫn của Ngu Kính Nghiêu có hạn, kéo tay che mặt nàng xuống.
Khi Trần Kiều ngã xuống, mặt dính đầy bụi, bây giờ còn khóc, hơi bẩn thỉu, may mà không phá tướng.
Ngu Kính Nghiêu lại nắm cánh tay trái của nàng, kéo ống tay áo lên, trước tiên hắn kinh ngạc vì làn da trắng như tuyết của nàng, sau đó lại bị dọa vì chỗ máu trên khuỷu tay nàng.
Hắn còn muốn kiểm tra cánh tay khác của Trần Kiều, nhưng nàng lại vung tay, tránh đi, nàng đã hồi phục sau cơn đau nhức, rồi từ từ lấy lại lý trí. Khóc có ích lợi gì, phải nghĩ cách né tránh con sói này đi mới được.
“Cha mẹ ta đều mất, từ nhỏ đã bơ vơ một mình, xin Ngu gia ban ơn, cho ta một con đường sống.”
Trần Kiều cúi đầu, chua xót nói.
Ngu Kính Nghiêu không trả lời. Im lặng một lát, hắn đứng dậy nói:
“Lát nữa Tứ muội hỏi, nàng cứ nói nàng không cẩn thận, bị ngã bậc thang.”
Trần Kiều cắn môi.
Ngu Kính Nghiêu đưa mắt về nơi xa, hỏi nàng:
“Nàng vẫn đi được chứ?”
Trần Kiều chống tay đứng lên, chắc chắn đầu gối bị xước da, rất đau, nhưng không ảnh hưởng tới việc đi bộ.
“Đi về phòng nghỉ cho khách trước đi, ta sẽ sai người mời lang trung.”
Ngu Kính Nghiêu không nóng không lạnh nói.
Trần Kiều lẻ loi một mình, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Ngu Kính Nghiêu đưa nàng tới phòng chuẩn bị dành riêng cho khách của đào viên, giao nàng cho nha hoàn hầu hạ xong, hắn liền rời đi.
Bọn nha hoàn đỡ Trần Kiều vào phòng trong, múc nước, giúp nàng rửa sạch miệng vết thương trước.
Trần Kiều bị trầy da, lòng bàn tay, khuỷu tay là nghiêm trọng nhất, đều bị chảy máu, so với chỗ da thịt mịn màng không bị sao cả quả thực dọa người, bọn nha hoàn rất đau lòng.