Editor: Tô Mộc Y
Ngu gia là cửa hàng tơ lụa lớn nhất thành Dương Châu, có rất nhiều tú nương giỏi, chỉ ba ngày ngắn ngủn đã làm xong quần áo cho ba người Đỗ thị.
Trần Kiều được hai bộ quần áo mùa xuân, hai bộ mùa hè, đều dùng tơ lụa tốt nhất, không kém đồ Trần Kiều mặc ở phủ Quốc công.
“Ngày mai ra ngoài, Trần tỷ tỷ mặc bộ này đi.”
Ngu Tương tới tìm Trần Kiều chơi, chọn áo trắng váy xanh rồi nói với Trần Kiều, “Trần tỷ tỷ mặc cái có màu sắc nhã nhặn này là đẹp nhất.”
Trần Kiều cũng không quan tâm tới quần áo của mình.
Ngu Tương lại rất muốn mặc cho vị khác này như thiên tiên, phát hiện Trần Kiều không có trang sức gì, nàng phái nha hoàn mang hộp trang sức của nàng tới đây, chọn vài cái ở bên trong rồi đưa cho Trần Kiều. Tứ cô nương của nhà giàu số một thành Dương Châu ra tay rất hào phóng, dù sao nếu thiếu một món, sau này xin Đại ca tiền mua là được rồi.
Trần Kiều thật sự không muốn, nhưng không thể từ chối được ý tốt của người ta, đành phải bất đắc dĩ mà nhận lấy.
Ngày thứ hai, Trần Kiều thay cái áo trắng váy xanh kia, lại chọn một cây trâm bạch ngọc đeo lên đầu rồi đi theo Đỗ thị tới Vĩnh An Đường.
Nghỉ ngơi mấy ngày, khuôn mặt Trần Kiều vẫn tái nhợt, không hồng hào giống như Ngu Tương, nhưng ánh mắt của nàng đã thay đổi, thiếu đi sự đau khổ, thấp hèn, nhút nhát của nguyên thân, nhiều sức sống, sự nhanh nhẹn, linh động của thiếu nữ hơn, lại thay bộ đồ mới, gót sen nhẹ nhàng chậm rãi đi tới, giống như tiên nữ Thiên cung hạ phàm, khiến mấy người ở thính đường nhìn đến ngẩn người.
Ngu Kính Nghiêu nghiêng người bưng trà, dời đi tầm mắt.
Tạ Tấn kinh ngạc nhìn thanh mai trúc mã đối diện, chỉ cảm thấy Kiều muội hơi khác, trước kia cho dù bọn họ tới nơi nào, ánh mắt Kiều muội vĩnh viễn dừng trên người hắn, rất ỷ lại, nhưng hôm nay, Kiều muội yên tĩnh ngồi bên cạnh mẹ, nhu nhược mà đoan trang, thế nhưng chưa từng liếc mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Trần Kiều, Ngu Lan ngồi bên kia thấy vậy, môi đỏ nhếch lên kinh bỉ.
“Mẹ ơi, chúng con đi trước đây!”
Ngu Tương chạy tới ôm tay Trần Kiều, hưng phấn nói, cảnh xuân xán lạn nàng thích nhất là được ra ngoài.
Tạ thị dặn dò con gái một chút, rồi nói với con trai:
“Đi dạo một lát rồi về nhé, đừng cho muội muội con chơi lâu.”
Ngu Kính Nghiêu đứng dậy nói:
“Con biết rồi ạ.”
Đỗ thị sửng sốt, ánh mắt dạo quanh trên người mẹ con Tạ thị:
“Biểu đệ cũng đi sao?”
Ngu Kính Nghiêu đi mà Kiều Kiều cũng đi thì cũng không thích hợp nhỉ?
Trần Kiều cũng muốn đánh trống lui quân, có lẽ nhà thương hộ không để ý quy củ, nhưng nàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Ngu Kính Nghiêu nhìn muội muội với ánh mắt bất đắc dĩ.
Ngu Tương cười giải thích nói:
“Đại ca trở về từ Tô Châu, còn chưa tặng quà cho ta, hôm nay phải phạt huynh ấy làm hộ vệ cho chúng ta, được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh đi, nếu không lát nữa ra khỏi thành phải xếp hàng lâu.”
Tiểu cô nương nói xong liền kéo Trần Kiều đi ra ngoài.
Trần Kiều bất đắc dĩ đi theo nàng.
Loại tình huống này, Đỗ thị cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Tạ Tấn đứng lên, chỉ là không chờ hắn mở miệng, khi Ngu Kính Nghiêu tạm biệt mẹ xong, bỗng nhiên nói với hắn:
“Tử Thuần chăm chỉ đọc sách nhé, lát về biểu thúc sẽ đánh cờ cùng cháu.”
Tạ Tấn cũng muốn đi cùng, nhưng một chữ cũng không nói ra được, miễn cưỡng cười nói:
“Được ạ, biểu thúc đi thong thả.”
Ngu Kính Nghiêu gật đầu, xoay người rời đi.
Tạ thị thấy Đỗ thị giống như đang khó xử gì đó, tò mò hỏi.
Đỗ thị do dự nói:
“Sợ cơ thể Kiều Kiều yếu đuối, sẽ gây thêm phiền toái cho biểu đệ và biểu muội.”
Tạ thị nghĩ thầm, nếu sợ phiền thì lần trước con gái ta mời Trần Kiều đi, tại sao ngươi còn tán thành chứ?
Về việc Ngu Kính Nghiêu đi với Trần Kiều có thích hợp hay không, Tạ thị cũng không cân nhắc quá nhiều, bởi vì bà nhìn Trần Kiều bằng nửa con mắt cũng thấy chán ghét, cho nên bà theo bản năng cảm thấy chắc chắn con trai cũng sẽ không thích Trần Kiều. Bà và con trai giống nhau, đều thích mông to dễ đẻ.
Trần Kiều và Ngu Tương cùng nhau lên xe ngựa, Ngu Kính Nghiêu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.
Dương Châu là nơi phồn hoa trong truyền thuyết ở phía Nam sông Trường Giang, Trần Kiều ngồi cạnh cửa sổ xe cách xa Ngu Kính Nghiêu, nhịn không được trộm đẩy một góc rèm ra.
Bọn họ đi trên phố chính, cửa hàng bên đường san sát nhau, mới buổi sáng thôi mà đã rất náo nhiệt rồi.
Ngu Tương nhiệt tình thò đầu ra, nhìn thấy cái gì cũng giới thiệu cho Trần Kiều:
“Gạch cua Trần Kí ăn ngon nhất đấy, buổi tối chúng ta tới chỗ này ăn đi! À, mì Dương Xuân của lão Kiều cũng rất tuyệt……”
Trần Kiều nghe nàng nói, nước miếng đều chảy ra, vẫn luôn muốn trước khi ra khỏi cổng thành, không thể không ghé tất cả các cửa hàng.
“Dừng xe.”
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng nói của Ngu Kính Nghiêu, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Trần Kiều nhìn Ngu Tương, Ngu Tương quay đầu đẩy màn xe ra, thấy huynh trưởng nhảy xuống khỏi lưng ngựa nhảy, nàng khó hiểu hỏi:
“Đại ca, sao lại dừng?”
Ngu Kính Nghiêu sờ cái trán, giải thích nói:
“Có lẽ là tối qua xem sổ sách quá muộn, mệt mỏi, huynh vào trong xe ngủ một lát.”
Ngu Tương “À” một tiếng, không nghĩ nhiều.
Trần Kiều nghe vậy, lặng lẽ cắn môi, tuy rằng đây là xe ngựa của Ngu gia, Ngu Kính Nghiêu có thể tùy ý sử dụng, nhưng đàn ông làm buôn bán thật sự không quá để ý tới quy củ, nàng cũng ở trong xe đấy…
Ý nghĩ còn chưa tan, màn xe đã bị vén lên, chân dài của Ngu Kính Nghiêu vừa nhấc lên, người liền cúi cuống ngoài cửa xe, dáng vẻ cao lớn, cường tráng, giống như ngọn núi.
Trong xe ngựa có ghế chủ tọa, sau đó có bày cái tủ nhỏ ba ngăn bên cạnh Ngu Tương, có trà, điểm tâm, khăn tay và các vận dụng cần thiết khác, còn bên cạnh Trần Kiều có một cái ghế phụ.
Chủ nhân tiến vào, Trần Kiều lập tức ngồi dịch tới chỗ ghế phụ, nhường chủ vị cho Ngu Kính Nghiêu.
Ngu Kính Nghiêu không nhúc nhích, khom lưng nhìn nàng:
“Trần cô nương khách khí rồi, ta có thể ngồi ở bên này.”
Trần Kiều cúi đầu nói:
“Ngài là chủ, ta là khách, vốn nên như thế.”
Khóe môi Ngu Kính Nghiêu khẽ nhếch, không hề khách sáo, đi vào, vững vàng ngồi xuống chỗ ban đầu của Trần Kiều.
Trong xe có thêm một người đàn ông to lớn, lập tức trở nên chật hơn, Ngu Tương ngại Trần Kiều ngồi xa không tiện nói chuyện, lại đổi chỗ với huynh trưởng.
Ngu Kính Nghiêu không sao cả, giống như thật sự rất mệt, dựa lưng vào xe, một tay chống bên cạnh cửa sổ, sau đó đỡ đầu, nhắm mắt lại, mà mặt hắn lại quay về hướng Trần Kiều. Nhưng nếu hắn buồn ngủ, chắc chắn phải ngồi tư thế này, cho nên Trần Kiều không biết hắn cố ý hay là vô tình.
Nhưng Trần Kiều cảm thấy lúng túng khi phải đối mặt với người đàn ông giống như đang nhìn nàng.
Khi nói chuyện cùng Ngu Tương, Trần Kiều lén nhìn qua, liếc mắt nhanh một cái, phát hiện đôi mắt dài hẹp của người đàn ông nhắm lại, thật sự đang ngủ.
Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra.
“Trần tỷ tỷ xem kìa.”
Ngu Tương đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ nói.
Trần Kiều nghiêng người, liền thấy cách đó không xa có con sông, trên sông có một con thuyền có mái hiên đang đi từ từ trôi.
“Quê nhà Trần tỷ tỷ có nhiều sông không?”
Ngu Tương nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nàng.
Trần Kiều lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc thuyền kia, trời xanh mây trắng, cầu nhỏ nước chảy, Dương Châu thật sự rất đẹp.
Ở góc khác trên xe, Ngu Kính Nghiêu hơi mở mắt.
Cằm của cô gái nhỏ đặt trên mép cửa sổ, nghiêng đầu, lộ ra cái cổ thon dài, trắng nõn.
Làn da nàng trắng trẻo, trơn bóng, Ngu Kính Nghiêu thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh, nhàn nhạt.
Cổ họng nhấp nhô, Ngu Kính Nghiêu rất muốn nếm thử, không biết tư vị khi được hôn lên mặt sẽ như thế nào nhỉ.