Editor: Tô Mộc Y
Lúc ăn trưa, Ngu Kính Nghiêu đột nhiên hỏi mẹ:
“Mẹ à, con thấy biểu tẩu, Tử Thuần mặc toàn quần áo cũ, ngày mai mẹ sắp xếp một chút được không? Nếu không khách tới, còn tưởng chúng ta khắt khe với họ hàng.”
Tạ thị bừng tỉnh:
“Đúng vậy, tại sao mẹ lại không nghĩ tới chứ, vẫn là con cẩn thận. Kính Nghiêu yên tâm, mai mẹ sẽ gọi tú nương may cho họ mấy bộ quần áo.”
Bởi vì huynh trưởng chỉ đề cập tới Đỗ thị, Tạ Tấn, Ngu Tương sợ mẫu thân đã quên Trần Kiều, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Còn có Trần tỷ tỷ.”
Tạ thị trừng mắt nhìn con gái, nàng đương nhiên cũng biết phải may quần áo mới cho Trần Kiều, nhưng nàng bất mãn với việc phải thân cận với bé gái mồ côi như Trần thị.
Ngu Tương ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Ngu Kính Nghiêu tiếp tục nói:
“Với cả lấy thêm trăm lượng bạc từ phòng thu giao cho biểu tẩu, để chuẩn bị cho Tử Thuần ra cửa kết bạn nếu cần, chúng ta không chủ động, chắc chắn nó sẽ không mở miệng đâu.”
Con trai để ý tới họ hàng nhà mẹ đẻ như vậy khiến Tạ thị rất vui vẻ, đều đồng ý cả.
Ngày hôm sau, Tạ thị tự mình dẫn tú nương tới phòng cho khách ở tiền viện để đo kích cỡ của Tạ Tấn, rồi đưa riêng cho Tạ Tấn hai mươi lượng bạc. Tạ thị còn nói, về sau mỗi tháng bà sẽ cho Tạ Tấn năm lượng bạc. Khi bà còn bé nhà rất nghèo, sau này Ngu gia mới giàu lên, Tạ thị tiêu tiền càng ngày càng hào phóng.
Tạ Tấn liên tục cảm ơn.
Tạ thị lại dẫn tú nương tới chỗ Đỗ thị.
Sau khi từ chối mãi, Đỗ thị câu nệ để tú nương đo kích cỡ, đo xong cho bà, tú nương lại đo cho Trần Kiều.
“Eo của cô nương thật tinh tế.”
Tú nương quấn thước mềm quanh eo nhỏ Trần Kiều, sau khi nhìn thấy số đo trên đó, tuy tú nương thường xuyên đo kích cỡ cho người khác nhưng vẫn không nhịn được tán thưởng một câu.
Trần Kiều cũng cảm thấy kiếp này nàng giống như Tây Thi bị bệnh, nhưng nàng không vui vẻ một chút nào, vì bây giờ tuy nàng không bị bệnh, nhưng cơ thể này quá yếu, đi vài bước đã mệt, đẹp nhưng không xài được. Nàng không muốn nhìn mình mỗi ngày. Điều nàng muốn chính là cơ thể khỏe mạnh giống như Lâm Kiều, đi sáu dặm lên trấn trên mà vẫn rất tốt, chỉ đổ mồ hôi mà thôi.
Nàng nói chuyện với tú nương, Tạ thị ngắm Trần Kiều từ phía sau, phát hiện mông Trần Kiều không to, vừa thấy đã biết là sẽ khó sinh con, trong mắt liền lộ ra chút ghét bỏ. Con trai là độc đinh của Ngu gia, Tạ Tấn cũng là độc đinh của Tạ gia, đối với trưởng bối luôn mong chờ con cháu đầy đàn mà nói, để Tạ thị chọn, bà nhất định sẽ không chọn Trần Kiều làm con dâu.
Đo kích cỡ xong, Trần Kiều lui xuống, Tạ thị lại tặng cho Đỗ thị trăm lượng bạc ròng, nhưng không nói sẽ cho tiền hàng tháng.
Một người là cháu trai cùng họ là tú tài, một người là cháu dâu khác họ, tất nhiên đãi ngộ của Tạ thị cũng khác nhau.
Nhưng Đỗ thị lại cảm động đến rơi nước mắt, định quỳ xuống tạ ơn Tạ thị, Tạ thị mỉm cười, nói vài lời khách sáo rồi rời đi.
Đỗ thị cầm cái hộp chứa trăm lượng bạc ròng ngồi một lát, sau đó cất một nửa, rồi mang một nửa còn lại đi tìm Trần Kiều.
“Bá mẫu, ngài làm gì vậy?”
Trần Kiều sợ ngây người khi Đỗ thị lén lút đưa cho nàng một túi bạc.
Đỗ thị cảm khái nói:
“Cha mẹ cháu mất sớm đã ủy thác cháu cho ta, còn đưa gia tài của Trần gia đều giao cho chúng ta giữ, chờ cháu lớn lên sẽ giao cho cháu. Sau này bá phụ cháu lại đột tử bên ngoài, nợ rất nhiều, của cải của Tạ gia cũng không đủ để trả, là cháu đã hào phòng giúp đỡ, để ta dùng tiền của Trần gia thì mới vượt qua được cửa ải khó khăn đó, rồi sau đó, tiền ăn uống tiêu pha của chúng ta đều dùng tiền của cháu.”
Có ký ức kia, Trần Kiều biết điều này, nhưng nàng cũng biết, may mắn là Đỗ thị tốt bụng, khi gia cảnh nghèo khó cũng liều mạng kiếm tiền mua nhân sâm cho ma ốm ăn thì nguyên thân mới có thể tiếp tục sống, nếu Đỗ thị tham lam, có thể chặt đứt nguồn thuốc để nguyên thân tự sinh tự diệt. Đỗ thị còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuốc.
“Bá mẫu đối với cháu như con đẻ, giữa chúng ta không cần tính toán những thứ đó.”
Trần Kiều chân thành nói.
Đỗ thị dụi mắt, lộ ra tia cười:
“Được rồi, chúng ta không nói khách sáo, vừa nãy bà cô mới cho ta trăm lượng bạc, ta giữ lại năm mươi lượng, năm mươi lượng này cháu cầm đi, sau này giữ làm của hồi môn.”
Trần Kiều trước tiên nói không cần, nhưng thật sự không từ chối được, Trần Kiều bỗng nhiên nghĩ nếu nàng không gả cho Tạ Tấn, sau này chắc chắn sẽ tìm cơ hội để rời khỏi Ngu gia, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dùng tiền, cho nên…
“Bá mẫu, ngài chính là mẹ ruột của cháu.”
Trần Kiều giữ bạc trong tay, dựa vào lòng Đỗ thị, từ năm tuổi đến mười sáu tuổi, nguyên thân đã ở cùng Đỗ thị, thật sự chính là mẹ con.
Đỗ thị cười, vỗ sống lưng gầy của cô gái nhỏ nói:
“Chờ Tử Thuần đỗ cử nhân, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, song hỷ lâm môn, con cũng nên sớm sửa miệng gọi ta là mẹ đi.”
Trần Kiều nhất thời cười không nổi.