Editor: Tô Mộc Y
Ngu Kính Nghiêu còn chưa tới, chỉ có ba mẹ con Tạ thị đang ngồi ở nhà chính.
Trần Kiều âm thầm đánh giá Tạ thị trước, thấy Tạ thị tuy rằng ăn mặc sang trọng, nhưng lại không có khí chất của bà chủ nhà giàu, vừa thấy đã biết là nửa đường phát tài. Ngược lại hai cô con gái của bà ta lại rất hào phóng tự tin. Chị gái Ngu Lan xinh đẹp, cười nhạt nhìn họ, có loại kiêu ngạo vô hình, còn em gái Ngu Tương lại rất đáng yêu, dễ gần, còn nháy mắt với nàng.
Trước thiện chí của Ngu Tương, Trần Kiều gật đầu.
“Ngồi xuống đi, Kính Nghiêu sẽ tới sớm thôi.”
Tạ thị nói.
Đỗ thị và Trần Kiều ngồi xuống chỗ dành cho khách nữ, Tạ Tấn ngồi đối diện. Sau khi ngồi xuống, Tạ Tấn cảm giác có người đang nhìn hắn, hắn giương mắt nhìn lên, liền thấy Tam cô nương Ngu Lan nhanh chóng rũ mắt xuống, đôi tay nhỏ trắng như tuyết khẩn trương nắm chặt khăn.
Tạ Tấn không khỏi nhìn Ngu Lan nhiều hơn một chút, vị này chính là biểu cô nhỏ trên danh nghĩa của hắn.
Từ nhỏ Tạ Tấn đã chỉ biết học, sau này gia cảnh sa sút, hắn càng thêm khắc khổ, trừ vị hôn thê Trần Kiều, số người phụ nữ hắn gặp và nói chuyện qua cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trần Kiều xinh đẹp là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng ngày nào cũng nhìn, nhìn suốt mười năm rồi, hơn nữa Trần Kiều lại hay bị bệnh, Tạ Tấn thật sự khó có thể sinh ra khát vọng nam nữ với Trần Kiều.
Trái lại với Ngu Lan ngồi đối diện, dung mạo xinh đẹp, khí sắc hồng nhuận, giống như đóa hoa mẫu đơn vừa mới nở, thu hút người khác. Trần Kiều cũng là hoa, nhưng lại là loại bị ngấm nước mưa, mang theo giọt sương, điềm đạm đáng yêu. Gia cảnh Tạ Tấn nghèo khó, thương lấy mình còn không kịp, sao có thời gian rảnh để thương tiếc người khác chứ?
Do đó, Ngu Lan như vậy càng hấp dẫn Tạ Tấn hơn.
“Tới rồi.”
Tạ thị mỉm cười nói, kéo suy nghĩ của Tạ Tấn như đi vào cõi thần tiên trở lại, Ngu Kính Nghiêu là biểu thúc của hắn, hắn lập tức đứng lên, tỏ vẻ cung kính.
Đỗ thị cũng rời khỏi ghế, đổi chỗ, đúng lúc chắn Trần Kiều bên cạnh bà.
“Kính Nghiêu, đây là biểu tẩu của con.”
Tạ thị giới thiệu Đỗ thị cho con trai trước.
Ngu Kính Nghiêu đã đổi áo choàng khác, khách khí chắp tay với Đỗ thị:
“Biểu tẩu đường xa đến đây, Kính Nghiêu không thể nghênh đón, thất lễ rồi mong biểu tẩu lượng thứ.”
Đỗ thị thụ sủng nhược kinh, khẩn trương nói:
“Sao biểu đệ lại nói vậy chứ, là chúng ta không mời mà đến, khiến cho mọi người thêm phiền toái rồi.”
Ngu Kính Nghiêu cười, xoay người nhìn về phía Tạ Tấn.
Tạ Tấn biểu hiện thận trọng hơn nhiều, cung kính hành lễ:
“Tử Thuần gặp qua biểu thúc.”
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong, lại có công danh, Ngu Kính Nghiêu vẫn rất thưởng thức vãn bối bà con xa này, nghiêm túc đánh giá, rồi vỗ vai Tạ Tấn khen:
“Phong thái của cháu rất tốt, từ hôm nay, cháu chỉ cần yên tâm chuẩn bị thi thôi, chờ tới mùa thu cháu được ghi danh trên bảng vàng, biểu thúc sẽ mở bữa tiệc lớn chúc mừng cháu.”
Trong lòng Tạ Tấn rất vui vẻ, mặt ửng đỏ nói:
“Đa tạ biểu thúc, Tử Thuần nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, không phụ sự kỳ vọng của biểu thúc.”
Ngu Kính Nghiêu gật đầu.
Mấy người đàn ông nói chuyện xong, Tạ thị nhìn Trần Kiều ở bên cạnh Đỗ thị, giọng nói nhạt đi vài phần:
“Đây là Trần cô nương, vị hôn thê của Tử Thuần.”
Ngu Kính Nghiêu lại nhìn sang chỗ khách nữ bên này.
Trần Kiều vừa mới đánh giá dung mạo của Ngu Kính Nghiêu, biết khí chất, vẻ ngoài của đương gia đương nhiệm của Ngu gia rất xuất chúng, bây giờ nàng chỉ tuân theo lễ phép tiến lên một bước, hành lễ với Ngu Kính Nghiêu, nói:
“Trần thị gặp qua Ngu gia.”
Nàng và Tạ Tấn chưa thành thân, không thể gọi Ngu Kính Nghiêu là biểu thúc nếu không sẽ khiến người ta chê cười. Nhưng Ngu Kính Nghiêu lại là trưởng bối của Tạ Tấn, nàng gọi công tử cũng không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, Trần Kiều liền gọi “Ngu gia”.
Ngu Kính Nghiêu “Ừ” một tiếng, đợi Trần Kiều lui về phía sau Đỗ thị, hắn liền ngồi xuống, cũng không liếc mắt nhìn Trần Kiều thêm.
Kế tiếp chính là mấy lời khách sáo, Đỗ thị rất thận trọng, không nói nhiều, Tạ Tấn không có tài ăn nói, nhưng năm nào Ngu Kính Nghiêu cũng trà trộn thương trường, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, chỉ cần hắn muốn chiêu đãi, nên sẽ không có chuyện hắn không lấy lòng được khách. Hắn vừa uống trà, trong chốc lát lại quan tâm tới tình hình của Đỗ thị khi đi trên đường, rồi lại tâm sự với Tạ Tấn về khoa cử, không để cho không khí bị lạnh nhạt.
Chỉ khi Tạ thị tiếp nhận đề tài, Ngu Kính Nghiêu mới có thể mượn lúc cúi đầu uống trà ngắn ngủi, lén lút đánh giá cô gái nhỏ bên cạnh Đỗ thị.
Bây giờ Trần Kiều ra gặp người ta, nên mới mặc chiếc áo ngoài màu đỏ tốt nhất, rất mới, làm bằng vải mịn, Đỗ thị tự mình chọn cho nàng từ tủ quần áo, phía dưới mặc chiếc váy trắng, cũng được coi là đoan trang, xinh đẹp nho nhã. Đây mới chỉ là quần áo, Trần Kiều bệnh nặng mới khỏi, nước da tái nhợt, mặt trái xoan nho nhỏ, yên tĩnh ngồi ở đó, khiến người ta cảm thấy yếu ớt, cần phải yêu thương.
Ngu Kính Nghiêu nhấp trà, tầm mắt rơi xuống đôi tay nhỏ của Trần Kiều.
Tay nàng trắng nõn, tinh tế, móng tay là trời sinh màu hồng nhạt, rất sạch sẽ.
Chớp mắt một cái, Ngu Kính Nghiêu nghĩ tới những người phụ nữ hắn đã từng gặp qua. Người khác có chuyện muốn nhờ vả hắn, sẽ sắp xếp ca cơ, vũ nữ quyến rũ tiếp hắn. Ngu Kính Nghiêu muốn lấy lòng quan lớn, cũng sẽ sắp xếp như vậy, nhưng từ trong xương cốt Ngu Kính Nghiêu lại cảm thấy chán ghét các loại son phấn, chán ghét những người phụ nữ cố tình tô son đỏ.
Cho nên, hắn có uống rượu cùng ca cơ nhưng từ trước tới nay cũng không chạm vào các nàng.
Dần dà, người ngoài đều nói hắn một lòng buôn bán không gần nữ sắc, lúc đầu Ngu Kính Nghiêu chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó, hắn phát hiện mình thực sự không có ý nghĩ gì với phụ nữ. Ngu Kính Nghiêu cảm thấy mình không giống đàn ông bình thường. Đàn ông bình thường yêu tiền yêu quyền cũng yêu mĩ nhân, còn hắn chỉ muốn hai cái trước.
Nhưng hôm nay Ngu Kính Nghiêu không có cách nào để phủ nhận, cô gái nhỏ tên là Trần Kiều kia chưa làm gì, cũng không quyến rũ hắn, nhưng lại trêu chọc trái tim hắn.
“Trần tỷ tỷ, mấy ngày nữa hoa đào nở, tỷ theo bọn muội đi thưởng hoa đào đi?”
Không màng lời mẹ nàng. Ngu Tương không đồng ý, kiên trì gọi Trần Kiều tỷ tỷ, nhiệt tình mời nói, “Muội nói cho tỷ nghe, hoa đào Dương Châu rất đẹp, đảm bảo tỷ tới nơi đó rồi sẽ lưu luyến quên đường về!”
Trần Kiều nhìn nàng, rất động tâm, nhưng thân phận bây giờ của nàng, đầu tiên là sống nhờ Tạ gia, hiện tại lại theo mẹ chồng tương lai vào Ngu gia, có đi ra ngoài hay không, thật sự không phải việc nàng có thể làm chủ.
Trần Kiều cẩn thận nói:
“Đa tạ Tứ cô nương tương mời, chỉ là cơ thể hơi yếu, đi một lát sẽ mệt, tới đó chắc hắn sẽ liên lụy tới việc mọi người ngắm cảnh.”
Ngu Tương nhìn nàng, khuyên nhủ:
“Càng như vậy, Trần tỷ tỷ mới càng nên ra cửa đi lại nhiều hơn, ngài nói có phải hay không?”
Tiểu cô nương đưa mắt Đỗ thị.
Đương nhiên Đỗ thị đồng ý để Trần Kiều ra cửa giải sầu, liền khuyên Trần Kiều đáp ứng.
Lúc này Trần Kiều mới gật đầu.
Ngu Tương rất vui vẻ.
Ngu Lan đợi một lát, thấy Tạ Tấn không có chủ động đồng ý đi cùng, ca ca muội muội mình cũng không mời hắn. Ngu Lan liền cầm khăn, che khóe miệng ho, tiếc nuối nói:
“Hai ngày nay tỷ không thoải mái lắm, nên không đi được, cứ để Trần cô nương đi cùng muội muội đi.”
Đỗ thị nghe xong, đứng dậy chào tạm biệt:
“Thân thể tam muội muội không khoẻ, chúng ta không nên quấy rầy.”
Tạ thị đang muốn dạy dỗ con gái nhỏ nên không giữ lại.
Khi rời đi, Đỗ thị đi trước, Tạ Tấn, Trần Kiều đi theo sau.
Ngu Kính Nghiêu im lặng hồi lâu, không chút để ý nhìn ra ngoài.
Cảnh xuân tươi đẹp chiếu xuống sân, giây phút cô gái nhỏ bước ra khỏi ngưỡng cửa kia, ánh sáng chợt bao phủ, trong chớp mắt áo ngoài của nàng dường như trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy được vòng eo mảnh khảnh bên trong , yếu đuối như cành liễu lay động theo gió ven hồ.
Ngu Kính Nghiêu híp mắt.