Editor: Tô Mộc Y
Ngu Kính Nghiêu trở về từ Tô Châu, chuyện đầu tiên khi vào cửa là tới Vĩnh An Đường để gặp mẹ.Tạ thị ngồi trên ghế chủ tọa ở nhà chính, cười tủm tỉm nhìn con trai đang bước tới gần. Khi Ngu Kính Nghiêu còn bé đã từng bái lão đạo sĩ làm thầy, học được công phu để thân thể khỏe mạnh của Đạo gia, nhiều năm qua hắn vẫn luôn kiên trì tập thể dục vào buổi sáng, cho nên đương gia Ngu gia hai mươi bảy tuổi, lông mi dài, mắt phượng, thân thể cao lớn, mặc một cái áo choàng cổ tròn viền vàng đi tới, quả nhiên rất phong lưu phóng khoáng, vừa toát ra sự khôn khéo từ bên trong lại vừa uy nghiêm.
Phong thái của con trai tốt như vậy, cho dù Tạ thị nhìn bao nhiêu lần cũng cảm thấy kiêu ngạo.
“Mẹ ơi, con về rồi!"
Ngu Kính Nghiêu bước vào nhà chính, cười nói với mẹ.
Tạ thị cười gật đầu, bảo con trai mau ngồi xuống uống trà.
Ngu Kính Nghiêu vừa đi tới bên cạnh mẹ, vừa nhìn về phía Tam muội, Tứ muội đang ngồi bên phải.
Tam cô nương Ngu Lan, Tứ cô nương Ngu Tương là chị em song sinh, năm nay đã mười lăm tuổi, nhưng hai chị em dung mạo cũng không giống nhau lắm. Ngu Lan và Ngu Kính Nghiêu đều giống Ngu lão gia đã mất, có một đôi mắt phượng. Ngu Tương thì càng giống Tạ thị hơn, ngũ quan không xuất chúng như tỷ tỷ, nhưng lúc Ngu Tương cười rộ lên sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
Ngu Kính Nghiêu thiên vị Tứ muội muội đơn thuần hơn một chút, hắn là người thích tính kế người khác, lòng dạ Tam muội thâm sâu không phải chuyện xấu, nhưng hắn ngại phiền.
“Đại ca tặng quà gì cho bọn muội vậy?”
Ngu Tương nghiêng đầu hỏi.
Ngu Kính Nghiêu cười:
“Hàng năm tới Tô Châu, có thể tặng cái gì thì cũng tặng hết rồi, lần này không tặng nữa.”
Ngu Tương không vui bĩu miệng.
Ngu Kính Nghiêu uống một ngụm trà, mới lại nói:
“Mấy ngày nữa hoa đào nở, Đại ca sẽ dẫn các muội đi ngắm hoa.”
Ngu Tương vừa lòng, quay đầu nói với mẹ:
“Mẹ ơi, con muốn mời Trần tỷ tỷ đi cùng, có thể chứ ạ?”
Tạ thị nhíu mày, nhắc nhở con gái:
“Trần tỷ tỷ gì chứ, tuy nàng ấy hơn con một tuổi, nhưng xét về thân phận, tương lai nàng phải gọi con là Tứ biểu cô.”
Nhắc tới cách xưng hô “Tứ biểu cô” này Ngu Tương liền tức giận, xoắn khăn nói:
“Con không cần làm biểu cô, gọi vậy sẽ khiến con già đi, dù sao Trần tỷ tỷ vẫn chưa thành thân với Tạ Tấn, nàng ấy hơn tuổi con, con gọi là Trần tỷ tỷ cũng không sai!”
Hai mẹ con tranh cãi, Ngu Kính Nghiêu ngạc nhiên nói:
“Trần tỷ tỷ ở đâu ra vậy, Tạ Tấn là ai?”
Tạ thị đã quên con trai còn chưa biết trong nhà có khách, vội vàng giải thích.
Ngu Kính Nghiêu không ngờ, mẹ còn có họ hàng xa ở phương bắc, tuy rằng đều họ Tạ, nhưng anh em họ xa, mẹ con Đỗ thị hẳn rất khó khăn mới có thể nghĩ tới chuyện đến ở nhờ nhà hắn ở Dương Châu.
Tạ thị lo con trai không muốn cho họ hàng nhà mẹ đẻ của bà ở nhờ, cười nói:
“Cháu họ của con là Tạ Tấn, mới mười tám đã đỗ tú tài, chúng ta dìu dắt hắn một chút, sau này hắn đỗ Tiến sĩ làm quan, trên quan trường cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Ngu Kính Nghiêu không keo kiệt như vậy, nói:
“Rất hiếm khi họ nhớ tới mẹ, chúng ta cũng nên giúp đỡ một chút.”
Tạ thị yên tâm, bảo con trai đi thay quần áo, đợi lát nữa bà sẽ bảo Đỗ thị tới ra mắt.
Ngu Kính Nghiêu liền về viện của mình trước.
Tạ thị phái nha hoàn tới báo cho Đỗ thị và Trần Kiều. Đỗ thị đã chuẩn bị trước, lập tức dẫn Trần Kiều sang bên này.
Đây là lần đầu tiên Trần Kiều rời khỏi tiểu viện này sau khi tỉnh dậy.
Trần Kiều là người kinh thành, trước kia chỉ xem được miêu tả về Giang Nam trên sách thôi, nhưng lúc này đi bộ trong nhà lớn của Ngu gia mới phát hiện tòa nhà này được xây dựng rất tỉ mỉ, rừng trúc, núi giả, nước chảy, rất lịch sự tao nhã, lại không mất đi sự hào phóng sang trọng. Trong lòng Trần Kiều không khỏi cảm khái, Giang Nam quả nhiên là một nơi rất đẹp, có cơ hội nàng phải tới đó chơi mới được.
Trước khi Trần Kiều tới Vĩnh An đường, ngẩng đầu lên, thấy bên ngoài sân có một người đàn ông đẹp trai mặc áo xanh đang đứng đó, đó là vị “Hôn phu cũ” kia của nàng - Tạ Tấn.
“Mẹ, Kiều muội.”
Tạ Tấn đi cùng họ, nở nụ cười dịu dàng, lễ độ, ánh mắt nhìn Trần Kiều cũng rất thuần khiết.
Trần Kiều không quen với cách gọi “Kiều muội”, lông tơ trên tay đều dựng hết cả lên.
“Tạ đại ca.”
Trần Kiều rũ mắt gọi.
Đỗ thị và Tạ Tấn đều thấy kỳ lạ, đưa mắt nhìn qua, từ nhỏ Trần Kiều đã gọi Tạ Tấn là “Tấn ca ca”, tại sao lại đột nhiên sửa miệng?
Trần Kiều cần phải sửa miệng. Xưng hô “Tấn ca ca” thân mật như vậy, nàng không thể gọi được.
“Biểu phu nhân, chúng ta vào thôi, bà chủ đang chờ.”
Quản sự bên người Tạ thị cười nhắc nhở.
Đỗ thị đáp một tiếng, dẫn hai đứa nhỏ đi theo sau quản sự.