Chương 160

Editor: Tô Mộc Y

Hạ tuần tháng tư, Nhị phu nhân mang theo nữ nhi Lục Trân đi ra ngoài xem mắt, nhà trai là tướng môn, gia thế cùng nhân phẩm cũng đều không tệ, vợ chồng Lục Nhị gia rất hài lòng, còn chờ ý kiến của nữ nhi thôi.

Lục Trân thẹn thùng, muốn gọi biểu muội đi theo cùng nàng, Trần Kiều lại nghĩ đến một đời trước khi nàng mang Hạ Minh Châu đi xem mắt, nhưng ngược lại đối phương lại nhìn trúng nàng, sợ lần nữa gây ra đồng dạng xấu hổ, ảnh hưởng tình cảm biểu tỷ muội, Trần Kiều như thế nào cũng không chịu đi cùng.

Lục Trân bĩu môi, cảm thấy biểu muội quá không có lương tâm.

Nhị phu nhân lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cháu gái dung mạo quá xinh đẹp, cô nương nào đứng cùng một chỗ với nàng thì cũng đều bị hạ thấp đi, may mắn cháu gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu lý lẽ chưa bao giờ làm người mợ như nàng phải khó xử.

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai mẹ con cùng đi ra cửa, biểu ca Lục Nhuận cũng đi theo.

Trần Kiều ngồi ở trong phòng đọc sách, cảm thấy mệt mỏi liền đi tiểu hoa viên của nhị phòng ngắm hoa.

Một lần nữa trở lại trong phòng, Trần Kiều để Hồng Hạnh mang chiếc khăn mà nàng mới thiêu một nữa tới, vừa đang chuẩn bị luồn chỉ vào kim, thì Lục Uyển phái nha hoàn đến mời nàng, nói là nàng ấy, Lục Anh, Lục Hoán đang ở trong lương đình đánh bài, ba thiếu một, gọi Trần Kiều đi cho đủ nhân số.

Trần Kiều đã có thói quen Lục Hoán dây dưa, coi như nàng không chịu đi ra ngoài thì Lục Hoán cũng hai ba ngày hướng nhị phòng chạy tới, dần dà Trần Kiều cũng cảm thấy không cần thiết bởi vì có Lục Hoán mà từ chối tất cả các lời mời, nàng cũng hơi rãnh rỗi nhàm chán, Trần Kiều liền dẫn Hồng Hạnh đi về hướng hoa viên của Hầu phủ. Trong lương đình, quả nhiên là ba thiếu một.

Trần Kiều được an bài ngồi ở đối diện Lục Hoán, Lục Uyển, Lục Anh đều đề phòng Lục Hoán giúp Trần Kiều đánh bài.

"Các muội thật là suy nghĩ quá nhiều, huynh sẽ là loại người này sao?" Lục Hoán ngoài miệng thì lẩm bẩm nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Kiều cười, không chút nào che giấu tâm ý của mình.

Trần Kiều cảm thấy da mặt Lục Hoán đặc biệt dày, đổi thành nàng, theo đuổi một lần không thành chắc chắn sẽ không theo đuổi lần thứ hai, mặc dù Lục Hoán vẫn chưa từng xác nhận qua.

Sau trò đùa, bốn người bắt đầu đánh bài, ngoài đình có hoa hồng, cây xanh, xa xa gió hồ thổi đến, một bên đánh bài một bên ngắm cảnh, mười phần hài lòng.

Các chủ tử chơi bài, Hồng Hạnh cùng mấy tiểu nha hoàn cũng đi hái hoa bắt bướm ở trong hoa viên, không có các trưởng bối ở đây, nhóm tiểu nha hoàn đều rất buông lỏng.

"Mấy đứa nha đầu này, đi đâu chơi hết rồi, thật sự là không nên nuông chiều các nàng." Lục Uyển muốn uống trà, ngẩng đầu một cái không nhìn thấy người nào, cũng may nàng vừa mới thắng tiền mới không nổi giận, mà tự mình đứng lên đi châm trà.

"Nhị tỷ tỷ, ta cũng muốn." Lục Anh làm nũng nói.

Lục Uyển hừ một tiếng, nhưng mà vẫn rót cho nàng.

Lục Hoán cũng muốn một bát.

Lục Uyển cười rót trà cho ca ca ruột.

Lục Hoán nhìn Trần Kiều ở phía đối diện, cười đùa kêu muội muội cũng rót cho Trần Kiều một bát.

Lục Uyển không quá cao hứng.

Trần Kiều đứng lên nói: "Muội tự mình làm cũng được." Nàng xác thực cũng khát.

Lục Uyển lúc này mới liếc nhìn nàng một cái, nâng bình trà lên nói: "Được rồi, biểu muội ngồi đi, lần này ta hầu hạ ba người các ngươi, lần sau chúng ta thay phiên làm."

Trần Kiều liền ngồi trở lại.

Bốn người uống xong trà, tiếp tục đánh bài.

Mới ván thứ hai kết thúc, Lục Hoán hồ, Lục Uyển đột nhiên đẩy bài, chơi xấu nói: "Muội không chơi nữa!"

Nói xong, Lục Uyển nắm túi tiền của mình lên, cười kéo Lục Anh cùng một chỗ chạy.

Lục Hoán trợn mắt há mồm, chờ a, hắn chơi nửa ngày mới hồ một lần, muội muội làm sao không thể chịu thua nổi?

Trong lương đình chỉ còn hai người bọn họ, Trần Kiều nhìn một vòng không tìm được mấy nha hoàn Hồng Hạnh, liền cất túi tiền, quyết định mình sẽ đi về trước.

"Ta đưa biểu muội về." Lục Hoán đương nhiên muốn đi cùng nàng.

Trần Kiều biết mình cự tuyệt cũng vô dụng, liền đi theo hắn.

Đi ra đình nghỉ mát không lâu, nhịp tim Trần Kiều đột nhiên nhanh hơn, toàn thân khác lạ bắt đầu cảm thấy nóng trong người.

Loại cảm giác này, Trần Kiều cũng không xa lạ gì, Hàn Nhạc, Hoắc Anh đều là chính nhân quân tử, chỉ có Nguy Kình Nghiêu tên kia thực chất bên trong có chút vô lại, cưới sau nhiều năm, Ngu Kính Nghiêu cùng nàng chơi qua các loại đa dạng, ngẫu nhiên dùng chút thuốc là chuyện bình thường.

Ý thức được mình trúng thuốc, Trần Kiều lập tức nghĩ đến tất cả mọi chuyện trong lương đình

Trước tiên là nha hoàn Lục Uyển đề nghị các nha hoàn khác cùng đi hái hoa pha trà, rồi Lục Uyển lại tự châm trà cho các nàng và cũng là Lục Uyển là người lôi kéo Lục Anh rời đi trước.

Nếu như là Lục Hoán hạ dược, Trần Kiều có thể hiểu được, nhưng Lục Uyển hại nàng, Trần Kiều đoán không ra nguyên nhân.

Việc cấp bách là tránh xa Lục Hoán.

Thừa dịp bây giờ còn có thể khống chế lại tác dụng của thuốc, Trần Kiều đột nhiên dừng bước, làm bộ vỗ vỗ bên hông, Trần Kiều một bên nhanh chóng giấu ngọc bội đang đeo, một bên sốt ruột đối với Lục Hoán nói: "Nhị biểu ca, ngọc bội của muội không thấy đâu, chắc là đã rơi bên trong lương đình, huynh giúp muội đi tìm có được không?"

Lục Hoán thấy mặt nàng đều đã đỏ lên, không nói hai lời liền chạy ngược về.

Trần Kiều thấy hắn đã chạy đi, bản thân cũng nhanh chóng chạy về hướng bên ngoài hoa viên, chỉ cần nàng thuận lợi trở về nhị phòng, đem cửa phòng đóng lại, chịu đựng qua tác dụng của thuốc liền không sao.